Nghe tôi nói vậy, mẹ không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, thay vào đó bà lại hơi do dự:
“Con nói tiếp đi…”
Xem ra mẹ trong lòng mẹ cũng sớm có nghi ngờ rồi, suy cho cùng thì vấn đề này cũng rất dễ đoán, người kia bỏ ra 2 viên đan quý giá như vậy chỉ để mẹ tôi và Hồ Thanh Từ “chuyển phát nhanh” đồ xuống âm phủ ư? Rõ ràng là có gì đó không đúng lắm.
Tôi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
“Ở ván cờ này, từ lúc người kia cho mẹ và Hồ Thanh Từ viên đan kia là mẹ và cô ta đã bị cuốn vào rồi. Có thể nói là mẹ nhờ ăn viên đan đó mà thành phượng hoàng, Hồ Thanh Từ thì thành lục vĩ, đây đều là các nước đi của ván cờ này… mà mẹ và Hồ Thanh Từ lại không hề biết rằng 2 người đã trở thành quân tốt…”
Tôi cảm thấy các nước đi dường như đã được thiết kế sẵn hết rồi. Mẹ tôi và Hồ Thanh Từ đi giao đồ, giao xong thì rời đi, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch sẵn, chỉ là họ không biết mà thôi. Mẹ tôi yên lặng một hồi rồi nói:
“Nhiều năm như vậy rồi, mẹ cũng có cảm giác như vậy, càng nghĩ lại càng thấy không đúng. Mẹ thấy mẹ như một cái cây được người kia liên tục chăm bón để mẹ có thể đơm ra thứ quả ngọt mà người đó muốn…”
“Vậy mẹ đã “đơm” ra thứ quả ngọt hắn muốn chưa?”
Mẹ tôi không lắc đầu, cũng không gật đầu:
“Không biết phải nói như thế nào nữa, đến giờ mẹ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957268/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.