Chu Tích tỉnh dậy vào khoảng một giờ chiều, cảm thấy mình đang bị ai đó ôm lấy, ngước mắt lên mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Ngô Viễn, hắn sợ đến mức ngả người ra sau. Đột nhiên, cánh tay đang ôm eo anh buông ra, cơ thể Chu Tích trượt xuống, Ngô Viễn bị anh đánh thức
"Làm sao vậy?" Giọng anh khàn khàn.
"Xin lỗi... Tôi đã đánh thức cậu dậy. Tôi, tôi còn có giờ dạy nên tôi đi trước."
Chu Kỷ mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn hoảng loạn rồi chạy ra ngoài. Ngô Viễn nhìn Chu Tích hoảng loạn mặc quần áo đi giày, ý thức dần thanh tỉnh, không ngờ chính mình lại mệt mỏi đến mức ôm Chu Tích vào lòng mà ngủ mất. Ngô Viễn dùng tay chà xát mặt, không ngờ cơ thể lại nổi lên phản ứng, anh đứng dậy vào nhà vệ sinh để giải quyết.
Chu Tích dựa vào tường, hoảng sợ thở hổn hển, nhớ lại khi vừa tỉnh dậy bộ phận nào đó của Ngô Viễn dán chân mình kinh ngạc, Ngô Viễn có phản ứng sao?
Sau đó, mỗi ngày Chu Tích đều cố ý tránh mặt Ngô Viễn, khi trở về ký túc xá cậu giả vờ bận rộn với bản thảo, khi đi ngủ liền dán sát mép giường, Ngô Viễn sợ Chu Tích ngã nên đành phải dựa sát vào tường. Khoảng trống ở giữa có thể chứa thêm một người. Chu Tích oán mình hận sắt không thành thép, cậu đã nói nhất định phải dũng cảm, nhưng khi bọn họ sống cùng nhau cậu lại không dám nói ra? Ngày hôm nay, Ngô Viễn rốt cuộc nhịn không được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-di-ve-phia-tay/2737662/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.