Ngày 17 tháng 12 năm 2008, Tuyết rơi.
Mùa Đông vẫn rất lạnh, nhưng có Ngô Viễn mùa đông năm nay dường như cũng không lạnh lắm.
...
Chu Tích ngồi ở trên bục, nhìn Ngô Viễn ngoài sân đang chơi đùa với học sinh, trên môi nở một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Thầy Tiểu Chu, chúng ta cùng ra ngoài chơi tuyết đi." Ngô Viễn hướng Chu Tích nói.
Đã lớn thế rồi mà vẫn cư xử giống một đứa trẻ. Tuy Chu Tích nghĩ trong lòng như vậy nhưng vẫn thành thật đứng dậy đi ra khỏi phòng học. Trên mặt đất có một lớp tuyết mỏng, để lại dấu chân lộn xộn, ánh mắt trìu mến của người yêu và những đứa trẻ chơi đùa xung quanh, khiến cho Chu Tích cảm thấy khung cảnh thực hoàn mỹ. Cậu ngồi xổm xuống cầm một quả cầu tuyết, sau đó mỉm cười ném về phía Ngô Viễn, tuyết bắn tung tóe lên quần áo của Ngô Viễn. Nhìn đôi mắt trợn tròn của Ngô Viễn, càng thêm cười to. Học sinh thấy vậy sôi nổi làm theo, bắt đầu chơi ném tuyết.
"Hôm nay mẹ anh gọi điện thoại nói rằng em họ sắp kết hôn, nhờ anh về giúp đỡ vài ngày."
Trời tối, Ngô Viễn cúi đầu nói với Chu Tích đang ngồi dựa vào hắn đọc sách, giơ tay đỡ Chu Kỷ nhét vào trong chăn.
"Em còn chưa qua cửa đâu." Chu Tích ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Ngô Viễn.
"Anh phải về giúp mẹ mấy ngày?"
"Chắc phải mất khoảng một tuần mới có thể quay về."
"Không sao đâu, tiểu biệt thắng tân hôm."
"Hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-di-ve-phia-tay/2737659/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.