Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.
***
"Anh muốn làm gì!" Cố Diệu Diệu cảnh giác hạ giọng nói khiến cậu dừng lại, cô nhìn Ung Trạch với ánh mắt nhìn kẻ xấu.
Ung Trạch quay đầu lại: "Ôm em ấy ra ngoài."
Cố Diệu Diệu hung thần ác sát: "Ai cho phép anh ôm? Nam nữ thụ thụ bất thân*, biết chứ?"
(*Hàm ý giữa nam và nữ nên giữ khoảng cách, không nên có hành động gần gũi, thân mật.)
Cậu quả thật không biết...
Nhưng mà thấy vẻ mặt dữ tợn của Cố Diệu Diệu, Ung Trạch vẫn rất thân sĩ đưa tay về, nhỏ giọng nói nói với cô: "Được, vậy em ôm đi... Nếu em ôm được."
Vóc dáng không khác U U bao nhiêu - Cố Diệu Diệu:...Anh cmn có phải đang xem thường người khác không?
Có điều Ung Trạch xác thật không có ý trào phúng cô, cậu chỉ bình tĩnh trần thuật lại một sự thật, Cố Diệu Diệu quay đầu nhìn, Thẩm Tịch Xuyên thì không cách nào ôm được, Cố Dương và Cố Dương...
Quên đi, còn không bằng Ung Trạch.
Trong lúc bọn họ xì xào thì thầm, U U đã từ từ thức giấc.
Bé chỉ ngủ hơn mười phút, nhưng một giấc ngắn ngủi này lại rất thoải mái, bé dụi dụi mắt, sau mười mấy giây vận động lại đầu dưa nhỏ, bé mới cất giọng trẻ con hỏi: "Kết thúc rồi ạ?"
Ung Trạch vươn tay sửa lại tóc mái dính vào má bé: "Kết thúc rồi, em là người cuối cùng bị tìm được."
"Thật ạ!?"
"Thật."
"Yeah–"
U U kích động nhảy ra từ trong ngăn tủ, trong giây lát đã nhào vào lồng ngực của Ung Trạch, sung sướng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385208/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.