Đương nhiên U U chưa ăn được miếng thứ hai đã bị Úc Lan cầm lấy phần kem còn lại, bà tức giận trừng bé: "Con cứ thèm đi! Lúc tiêu chảy thì đừng có gọi mẹ!"
Miếng kem to trong miệng U U lạnh đến mức bé phải dậm chân, nhưng bé vẫn cố trốn sau lưng Cố Hồng Quân để giữ được chút kem bé vất vả lắm mới ăn được này.
Cố Khải Châu nghe thấy tiếng đi tới, lúc biết được Cố Hồng Quân bảo vệ và trộm cho U U ăn kem thì vẻ mặt không thể tin nổi: "Ba? Ba trộm lấy kem cho U U?"
Khuôn mặt Cố Hồng Quân nghiêm nghị: "Ba lấy kem trong tủ lạnh nhà mình, sao có thể nói là trộm? Cháu gái ba muốn ăn kem chứ đâu phải vàng, vì sao lại không được?"
U U núp đằng sau nói chen vào: "Ông ơi, cháu không muốn ăn vàng nhưng cháu muốn ăn chocolate được bọc trong giấy gói ánh kim!"
Cố Khải Châu cuối cùng cũng hiểu thấu thế nào là cách biệt thế hệ, khi nhỏ ông muốn ăn hamburger thì sẽ bị mắng, vậy mà tới lượt U U, bé muốn ăn kem thì cha ông còn giúp bé trộm lấy.
Chỉ có thể nói, sinh ra không gặp thời.
Sắc trời đã sẩm tối, Cố Khải Châu lòng đầy buồn bã đưa một nhà năm người trở về.
Dì Trương sớm đã thấy tin tức cả nhà họ Cố làm hòa trên mạng nên đã trả hành lý được đóng gói của Cố Khải Châu theo lời Úc Lan về lại vị trí cũ.
Tâm trạng lúc này của Cố Khải Châu hoàn toàn khác biệt so với lúc rời đi.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385209/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.