Thẩm Tịch Xuyên nhấp nháy môi như muốn lên tiếng. 
"U U?" 
Cố Diệu Diệu lướt qua cậu, lập tức đi đến bên cạnh U U, hỏi: 
"Em đang làm gì?" 
U U nhô đầu nhỏ từ bụi cây ra, hất vài lá cây trên đầu xuống đáp: 
"Tìm vòng cổ nha!" 
"Vòng cổ nào? Sao chị chưa từng thấy em mang nó?" 
U U mặt xám xịt lắc đầu: "Không phải của U U, là của anh hai." 
Tiếng nói vừa dứt, Cố Diệu Diệu lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Tịch Xuyên cách đó không xa. 
Hắn ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, môi mím chặt, không biết đang suy nghĩ gì. 
Cố Diệu Diệu cau mày, nghĩ thầm người này quả nhiên không phải thứ tốt gì. 
"U U chúng ta đi, không tìm nữa." 
U U bị cô kéo đi vào trong nhà, vừa đi vừa sốt ruột nói: "Chị, chị ơi, em còn chưa tìm được mà......" 
"Tìm cái gì mà tìm, anh ta căn bản là không làm mất!" 
"Sao chị biết?" 
Bước chân Cố Diệu Diệu dừng lại. 
Hỏi cô vì sao biết...... 
Còn không phải là vì khi nhỏ cô thường xuyên bị Cố U U chơi xỏ như thế à! 
"...... Ta chính là biết!" 
Cố Diệu Diệu nhe răng trợn mắt nói. 
Tự nhiên bị la U U không hiểu gì hết. 
Khi bị chị kéo đi sượt qua chỗ Thẩm Tịch Xuyên, U U ngượng ngùng nói: 
"Cái kia.... Cái vòng cổ kia em không tìm thấy..." 
Trẻ con 3 tuổi tìm đồ không hề có trình tự nào, sau khi bới cả sân lên tìm lung tung một chập, đôi tay trắng nõn cùng chiếc váy nhỏ sạch sẽ đều dính đầy bùn đất. 
Vài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385040/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.