Edit by Thiên Bách Nguyệt 
.................... 
"A!" 
U U đột nhiên hô lên một tiếng, quay đầu mừng rỡ nói với Thẩm Tịch Xuyên: 
"Cây! Nảy mầm!" 
Những thân cây xơ xác được cơn mưa phùn đầu xuân tưới mát đã nảy mầm cành mới. 
Nhưng bộ dạng vui mừng của U U làm người ta cứ ngỡ không phải cây mọc lên cành mới là mọc ra vàng. 
Thẩm Tịch Xuyên chẳng hiểu mô tê gì, không thèm để ý bé, im lặng đẩy xe lăn tới vị trí cách ghế chủ vị xa nhất. 
Tất nhiên cậu không biết cái đầu nhỏ kỳ diệu của U U đang nghĩ gì. 
Mẹ nói chân của anh hai giống như cành cây, sẽ bị gió thổi gãy. 
Nhưng khi mùa xuân tới, cành cây sẽ mọc lại, vậy chân của anh hai cũng sẽ mọc lại đúng không? 
U U nghĩ nghĩ. 
Giống như...... "Chân giả" gì đó mà ba ba từng nói. 
...... Khẳng định chính là ý này! 
Cảm giác mình lại có thêm kiến thức mới, U U kích động vô cùng, bé tìm được cách đền bù anh hai rồi! 
Nếu tưới nhiều nước cho cây, cây sẽ mau mau lớn lên. 
Vậy nếu anh hai ăn nhiều cơm cơm, nhất định chân cũng sẽ mau mau dài ra! 
"...Hôm nay U U trông rất vui vẻ nha?" 
Cố Khải Châu mới tới bàn ăn xoa xoa đầu U U. 
"Vui vẻ!" 
Úc Lan nhìn lướt qua ba đứa nhỏ trên bàn, cười như không cười nói: 
"Nhà chúng ta đều đã thành nhà trẻ, náo nhiệt như vậy, đương nhiên con bé phải vui." 
Vẻ mặt Cố Khải Châu có chút xấu hổ. 
Ông cũng không biết được ba đứa nhỏ trước mặt chỉ có mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385041/chuong-10-2.html