Sau khi thiếu niên đi cùng với Bạch Nghị tướng quân. 
Bạch đại tướng quân thật sự lo lắng cho hắn, giúp hắn chỉnh chu lại gương mặt. 
Cắt đi đầu tóc lộn xộn của hắn, thay cho hắn một thân áo mới chỉnh tề. 
Hôm nay hình dáng bên ngoài khác trước rất nhiều, mặc một bộ đồ lông cừu màu bạc, lạnh nhạt bất phàm, ánh mắt nguy hiểm mang theo ý tứ người sống chớ đến gần. 
Đại tướng quân Bạch Nghị không có con của bản thân mình, nên hắn cùng thê tử liền xem thiếu niên này như là con ruột mà đối đãi. 
Chỉ là thiếu niên này trời sinh có tính tình lạnh nhạt. 
Cho dù đến gần như thế nào cũng không thân mật được. 
Thiếu niên mở to đôi mắt màu nâu của mình nhìn chằm chằm Cố Nặc Nhi: “Ta có tên, Dạ Tư Minh.” 
Cố Nặc Nhi chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên vẫy vẫy tay nhỏ. 
“Tư Minh ca ca, ngươi cúi đầu xuống đi.” 
Dạ Tư Minh nghi ngờ mà nhíu mày, Cố Nặc Nhi bắt lấy tay áo của hắn, nhón chân, tay nhỏ cố gắng muốn chạm đến đỉnh đầu của hắn. 
Tiểu gia hoả nhảy qua nhảy lại đều không có với tới. 
Không có cách nào, Dạ Tư Minh đàng phải hơi hơi cúi đầu xuống. 
Chỉ cảm thấy tay nhỏ của Cố Nặc Nhi ở trên đầu hắn phất qua. 
Sau đó, trong lòng bàn tay trắng mềm của bé liền có một đoá hồng mai nhỏ. 
Đây là mới vừa rồi Dạ Tư Minh giúp bé đem mèo con xuống rớt ở trên đầu. 
Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-tieu-kieu-cua-baba-bao-quan/3454792/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.