Nhìn giữa không trung, ở trong quả bóng nước nhỏ là tứ chi mèo con không có sức lực mà rũ xuống.
Hai tay Cố Nặc Nhi làm chút động tác, quả bóng nước mang theo mèo con đi đến trước mặt bé.
Bé vươn bàn tay nhỏ trắng nõn, sờ sờ lên mèo con đáng thương này.
Trong phút chốc quả bóng nước tiêu tán thành bọt nước, rơi vào trong đất, một chút cũng không dính ướt vào xiêm y của Cố Nặc Nhi.
Mèo con trong tay lông màu trắng thuần, trên trán có ba dấu chấm tinh tế màu xám.
Mèo con nhìn không đủ tháng này so với cánh tay nhỏ của Cố Nặc Nhi còn lớn hơn nhiều.
Cố Nặc Nhi ôm mèo con vào trong ngực, giọng nói bập bẹ mà trấn an: “Mèo con mèo con, chớ sợ chớ sợ.”
Mèo con được bé vuốt ve dần dần tỉnh lại.
Tròng mắt của nói màu xanh băng, đang có chút khiếp đảm cùng sợ hãi mà nhìn Cố Nặc Nhi.
Đột nhiên, dường như bị kinh hách mà vụt ra khỏi cái ôm của Cố Nặc Nhi.
Trực tiếp bò lên một cây hoa mai đại thụ gần hồ.
Mèo con đứng ở trên nhánh cây, run bần bật không dám xuống dưới.
Cố Nặc Nhi đứng ở dưới tán cây, ngửa đầu chớp đôi mắt to tròn của mình, âm thành mềm mại nói với mèo con: “Mèo con mèo con, ngươi đừng sợ, ta đến đây là để cứu ngươi nha.”
Vừa nói xong, chân tay của tiểu gia hoả cùng sử dụng, trong miệng hì hà hì hục mà leo lên.
Không bao lâu, Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-tieu-kieu-cua-baba-bao-quan/3454791/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.