Xuân về hoa nở, phồn hoa như mộng. Thời gian lưu chuyển, nháy mắt đã qua mười năm.
Vô Lượng Sơn tràn ngập ánh mặt trời, lá cây lả tả đung đưa theo gió. Rừng rậm xanh tươi mát mẻ, cây cối xum xuê um tùm. Gió nhẹ thổi qua, lá rụng phiêu lãng rải đầy trên mặt đất, thật như chốn bồng lai tiên cảnh.
Đoàn Dự gian nan đi dọc theo cánh rừng, dưới chân chật vật bước tới, vài lần thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Ấn theo sử sách ghi lại, Vô Lượng Ngọc Bích nằm ngay phía sau Vô Lượng sơn. Đoàn Dự xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, đem tà áo vướng víu nhét vào thắt lưng, vừa đi vừa lẩm bẩm, từ sau núi dọc theo dòng suối nhỏ đi về phía đông, ra khỏi rừng rậm, thấy thác nước chính là gần tới.
Thì ra Đoàn Dự ở vương phủ hưởng phúc mười năm, ước chừng nội dung vở kịch bắt đầu phát triển, hắn liền để lại một phong thư rồi đi đến Vô Lượng Sơn tìm kiếm Vô Lượng Ngọc Bích trong nguyên tác.
Đoàn Dự vốn biết rõ nội dung vở kịch, hơn nữa nhiều năm hưởng thụ như vậy đã đem cái số chịu được khổ ải trong người hắn đá bay không còn một mảnh. Hiện giờ nếu không phải thấy nội dung đã bắt đầu, Đoàn Dự thật sự muốn ở lại vương phủ làm tiểu thế tử của hắn, cả đời không cần lo việc gì, còn tốt hơn đi ra ngoài mạo hiểm —— tuy rằng cuối cùng nhất định sẽ ôm được mỹ nhân trở về.
Hắn không phải ‘Đoàn Dự’ trong nguyên tác, như vậy hắn cũng sẽ không dốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533208/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.