Chương trước
Chương sau
Mắt Đoàn Dự đột nhiên nháy hai cái, dùng sức thắt chặt khăn lụa, sau khi thấy Mộ Dung Phục nhíu mày, hắn mới mĩ mãn phủi tay,
“Không cần khách khí. Trước kia ta đã từng băng bó cho chó mèo nên quen rồi”.
Khóe miệng Mộ Dung Phục giật giật một chút, sau khi sờ đầu Đoàn Dự liền đứng dậy đi về phía trước.
Đoàn Dự đi theo sau, thấy thái độ y trầm mặc khác thường, lập tức cảm thấy không được tự nhiên. Sau một lúc lâu, thật sự chịu không nổi không khí nặng nề này, Đoàn Dự rầu rĩ hô,
“Uy! Ngươi nói muốn đưa ta quay về Đại Lý, ngươi sẽ không nuốt lời phải không?”.
Mộ Dung Phục dừng bước quay đầu, không đáp mà hỏi lại,
“Ngươi tại sao lại biết việc của tam đại ác nhân?”.
“Cái gì?”. Đoàn Dự sửng sốt, đột nhiên nhớ tới mình từng nói với Mộ Dung Phục về thực lực khác nhau của bọn họ, nhất thời mồ hôi đổ đầy trán, cả người như hóa đá cứng ngắc đứng tại chỗ.
Mộ Dung Phục đi tới trước người Đoàn Dự, cười đến rạng rỡ,
“Theo lý, Đoàn thế tử đúng ra phải là chưa bao giờ biết đến mới đúng. Vì sao việc tại hạ phục quốc, Kiều Phong hay việc của tứ đại ác nhân lại rõ như lòng bàn tay vậy?”.
Dưới sự ép hỏi của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự chỉ cảm thấy bản thân tựa hồ càng nhỏ dần, tới cuối cùng biến mất vô hình, lại tránh không khỏi ánh mắt tràn đầy ý cười áp bách của Mộ Dung Phục.
Thấy Đoàn Dự cúi gằm mặt, cằm chạm vào ngực, Mộ Dung Phục cong môi cười, thân thủ nâng cằm hắn ép hắn nhìn vào mắt mình rồi hỏi,
“Sao lúc này lại không nói gì? Vừa rồi không phải mồm miệng lanh lợi lắm sao?”.
Đoàn Dự tức giận đẩy tay Mộ Dung Phục, sau khi hung hăng chửi thầm y vài câu, hắn cộc cằn nói,
“Mộ Dung Phục, việc này về sau có cơ hội thích hợp, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Hiện tại ngươi hỏi ta, ta cũng không cách nào giải thích với ngươi, dù sao… “. Giương mắt liếc Mộ Dung Phục một cái, vừa lúc nhìn thấy sâu trong mắt y ý cười chợt lóe qua, Đoàn Dự thầm mắng hai câu rồi nói,
“Dù sao ta với ngươi không phải là người cùng thời đại, ngươi nói, ta có thể nghe hiểu, ta nói, ngươi khó có thể hiểu được”.
“Nga?”. Mộ Dung Phục nhướng mày cười nhạt, âm cuối lọt vào tai Đoàn Dự tự dưng khiến cho da đầu hắn run rẩy cả lên,
“Ngươi nói thật xem, có chuyện gì mà ta lại không hiểu”.
Đoàn Dự xoa xoa chóp mũi thoáng ngứa, vẻ mặt chuyển sang nịnh nọt cười cười với Mộ Dung Phục,
“Ngươi đường đường là Cô Tô Mộ Dung công tử, có thể có cái gì không hiểu chứ? Chỉ là việc này nói ra rất dài, một năm cũng không đủ. Không bằng như vậy… “. Đoàn Dự tươi cười sáng lạn, cất giọng thương lượng,
“Hiện tại ta đang vội quay về Đại Lý, ngươi cũng có chuyện gấp của ngươi, chúng ta đừng nói việc này nữa. Để khi nào rảnh, ta chọn ngày gặp mặt với ngươi rồi nói chuyện, thế nào?”.
Tiếng cười của Mộ Dung Phục truyền tới tai Đoàn Dự,
“Ta vẫn chưa có việc gì phải vội, ngươi hiện tại nói liền đi”. Đi lên xoa đầu Đoàn Dự, khóe mắt tràn đầy ý cười,
“Nếu một năm không đủ cho ngươi nói, vậy hai năm, ba năm thì sao?”.
Ánh mắt Đoàn Dự nhìn chăm chăm như muốn khoan một lỗ trên người Mộ Dung Phục, trong lòng thầm mắng một câu ‘Ngươi thật là đồ vô sỉ’, nhưng ngoài mặt lại cười như hoa nở rộ,
“Ngươi không phải còn đang nằm vùng ở Tây Hạ sao? Nếu không quay về, thủ trưởng của ngươi sẽ hoài nghi, như vậy tâm huyết nhiều năm của ngươi không phải đã uổng phí sao?”. E sợ Mộ Dung Phục sẽ không buông tha hắn, Đoàn Dự vội vàng nhấc tay thề,
“Lần sau tái kiến, ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết),thật đấy!”.
Mộ Dung Phục cười đến ý vị thâm trường, thấy ánh mắt hắn trở nên long lanh, chậm rãi hỏi lại,
“Thật sao?”
“Thật mà”. Đoàn Dự vội gật đầu không ngừng như gà mổ thóc,
“Thật như trân châu!”
Chỉ cần có thể qua lúc này, lần sau tái kiến, ta đã sớm luyện được Lục Mạch Thần Kiếm và Lăng Ba Vi Bộ nha. Đoàn Dự ở trong lòng vụng trộm cười. Có hai thứ tuyệt thế thần công này, mười Mộ Dung Phục hắn cũng không sợ.
Đoàn Dự thầm nghĩ tới nguyên tác, chuyến đi của Mộ Dung Phục… đến Tây Hạ lần này, gặt hái được cũng là chuyện của mười năm sau. Khi đó cho dù Mộ Dung Phục cải trang thành Lý Diên Tông đến đuổi giết hắn, có Lăng Ba Vi Bộ và Lục Mạch Thần Kiếm đây, hắn sợ y cái quái gì?
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự cơ hồ khống chế không được muốn ngửa đầu cười dài. Thật sự là ứng với câu ngạn ngữ kia: “Bảo điển (sách quý) nơi tay, thiên hạ ta có!”.
Đem dương quang trong mắt Đoàn Dự thu vào đáy mắt, Mộ Dung Phục khẽ cười, thân thủ xoa xoa làm loạn mấy sợi tóc trên đỉnh đầu hắn,
“Đi thôi”.
Thấy Mộ Dung Phục xoay người bước đi, Đoàn Dự đang ngây ngốc lập tức hoàn hồn đi theo. Chẳng lẽ y thật sự không truy vấn? Dễ dàng như vậy sao?
Đoàn Dự mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng nếu Mộ Dung Phục không hề hỏi nhiều, hắn cũng vui vẻ thoải mái. Hắn lập tức thu liễm tâm thần, hai người một trước một sau đi vào rừng.
Mộ Dung Phục mang Đoàn Dự đến một trấn gần đó để đổi quần áo trước, sau đó mua một con ngựa đi đường.
Đoàn Dự mặc dù đối với việc y chỉ mua một con ngựa tỏ vẻ rất bất mãn, nhưng Mộ Dung Phục chỉ đơn giản nói hai câu liền khiến cho hắn nghẹn họng không trả lời được,
“Bạc chỉ đủ mua một con ngựa. Huống hồ, ngươi có thể tự mình cưỡi ngựa được sao?”.
Đoàn Dự cúi đầu đánh giá cái thân thể chín tuổi của mình, đáy lòng ảm đạm đến cực hạn.
Mộ Dung Phục ẵm Đoàn Dự lên ngựa, sau đó y cũng xoay người ngồi lên, ở phía sau kẹp lấy bụng ngựa thúc một cái, con ngựa cất vó chạy đi, nháy mắt liền mất dạng phía cuối đường.
Đoàn Dự trong lòng đoán chừng, bỏ qua việc gặp mưa bão giữa đường cùng với thời gian nghỉ ngơi, thay ngựa, nửa tháng chạy về Đại Lý là không thành vấn đề. Nào biết rằng Mộ Dung Phục mang theo hắn vừa đi vừa giỡn, hai người một đường dây dưa gần hai mươi ngày mới đến biên giới Đại Lý.
Đoàn Dự trong lòng rất tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, lại đánh không lại Mộ Dung Phục, mắng y cũng nhiều lần bị phản bác, một lúc sau, Đoàn Dự cũng lười cùng y đấu võ mồm, trực tiếp bỏ qua sự có mặt của y.
Mộ Dung Phục lấy cớ ‘ven đường thưởng thức phong cảnh’, rốt cuộc khoảng hai mươi ngày sau mới đưa Đoàn Dự trở về Đại Lý.
Vừa mới tiến vào Đại Lý không bao lâu, liền gặp Đoàn Chính Thuần cùng với Đao Bạch Phượng chờ ở phía trước, Mộ Dung Phục giục ngựa tiến lên, sau khi ôm Đoàn Dự xuống ngựa, y liền chắp tay thưa,
“Đoàn vương gia”.
“Đa tạ Mộ Dung công tử đã đem khuyển nhi bình an trở về”. Đoàn Chính Thuần vội cười đáp lễ,
“Trong phủ đã chuẩn bị rượu, thỉnh Mộ Dung công tử đến vương phủ một chuyến”.
“Đa tạ vương gia”. Mộ Dung Phục nhìn Đoàn Dự đang bị Đao Bạch Phượng ôm chặt trong ngực, khóe miệng nhếch lên,
“Tại hạ còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu, đành cáo từ vương gia”.
Đoàn Dự nghe y nói như vậy, trong lòng âm thầm chửi, lừa ai nha! Nếu có chuyện quan trọng sao còn cố ý mang ta lắc lư hai mươi ngày.
Mộ Dung Phục mắt liếc Đoàn Dự một cái, giống như nhìn thấu nội tâm của hắn, ý cười lưu chuyển nơi đáy mắt. Đi qua ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Đoàn Dự, Mộ Dung Phục ôn hòa nghiễm nhiên giống như một vị huynh trưởng từ ái,
“Đoàn thế tử, ta đi đây”. Giương mắt nhìn Đao Bạch Phượng đang nói chuyện với Đoàn Chính Thuần, Mộ Dung Phục dán sát bên tai Đoàn Dự thì thầm,
“Đừng có nhớ nhung ta quá đấy”.
Đoàn Dự quả thật rất muốn một cước đá lên khuôn mặt tươi cười phấn khởi của tên vô lại kia, nhưng lại ngại cha mẹ đang ở bên người nên không dám có phản ứng gì, đành phải cắn răng trả lời lại,
“Mau cút đi, trở về Tây Hạ đi!”.
“Ta cũng đang muốn đi Tây Hạ đây”. Mộ Dung Phục đưa tay lên mặt Đoàn Dự nhéo một phen, y ôn nhu nói,
“Không phải ngươi bảo, ta nên đi làm Phò mã công chúa Tây Hạ sao? Ta hiện tại sẽ làm theo ý ngươi”. Nói xong, không nhìn sắc mặt xanh mét của Đoàn Dự, y đứng dậy chắp tay với Đoàn Chính Thuần nói lời từ biệt rồi nhảy lên ngựa, roi trong tay phất lên, con ngựa lập tức chạy đi, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Đoàn Dự căm giận tốn hơi thừa lời mắng,
“Tốt nhất con ngựa kia nên giẫm ngươi một cái, biến ngươi thành một tên bán thân bất toại (nửa thân không cử động được)!”
Mắng được một câu, trong lòng thoải mái hẳn lên. Đoàn Dự mới vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Đoàn Chính Thuần và Đao Bạch Phượng đang kinh ngạc nhìn hắn,
“Dự Nhi, sao ngươi lại nguyền rủa Mộ Dung công tử như vậy. Nếu không phải hắn cứu ngươi từ tay mấy tên… ác nhân kia, rồi mang ngươi đến Yến Tử Oa chữa thương, lại còn không ngại đường dài mang ngươi trở về, ngươi sao lại có thể êm đẹp đứng ở đây?”. Đoàn Chính Thuần nhíu mày quát nhẹ, lời nói tuy có chút trách cứ, nhưng lại toàn ý cưng chiều,
“Lần sau tái kiến Mộ Dung công tử, ngươi nhất định phải hảo hảo cảm tạ hắn”.
“Đúng vậy! Dự Nhi”. Đao Bạch Phượng ôm lấy Đoàn Dự, tay cầm khăn lụa nhẹ nhàng chà lau bụi bẩn trên mặt hắn rồi nói,
“Mộ Dung công tử là long phượng, không phải người bình thường, có thể cùng hắn kết bạn là phúc khí của ngươi a”.
Đoàn Dự bĩu môi lòng cảm thấy thật sự không phục, lại không thể nói ra chuyện mất mặt là mình bị y khi dễ, đành phải ngoài miệng đáp ứng,
“Được rồi”. Trong lòng lại đối với người vừa rời đi chửi rủa không ngớt,
“Cũng không biết thằng nhãi ngươi đến tột cùng kiếp trước tích cái đức gì, cư nhiên lại khiến cho Kiều Phong cùng bọn họ ngưỡng mộ đến vậy. Mộ Dung Phục, hai ta không đội trời chung!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.