Đoàn Dự sau khi tự luyện Lăng Ba Vi Bộ, ỷ vào khả năng né tránh của mình, lá gan cũng lớn lên, quay đầu lại nhìn, thấy một một nữ tử thân vận hắc y đeo mạng che mặt đang nhìn chằm chằm hắn, hắn lập tức biết được thân phận của người nọ —— Mộc Uyển Thanh.
Tuy trong lòng đã sáng tỏ, nhưng Đoàn Dự lại không dám hô to. Thứ nhất là sợ nhận sai, thứ hai là không muốn cùng nàng dây dưa. Xoay người định rời đi, nàng lại từng bước tiến lên bắt lấy bả vai Đoàn Dự, lớn tiếng quát,
“Ta đang hỏi ngươi a! Vì sao không đáp?”.
Đầu vai Đoàn Dự bị nàng bóp một cái đau ngất, đành phải xoay người miễn cưỡng cười, biết rõ mà còn hỏi,
“Ta gọi là Đoàn Dự, còn cô nương đây?”.
“Bớt sàm ngôn đi, mau theo ta”. Mộc Uyển Thanh túm tay Đoàn Dự kéo đi, ước chừng khoảng trăm mét, ở phía sau một núi nhỏ, Đoàn Dự nhìn thấy hai cổ thi thể đã chết lâu ngày nằm trên mặt đất, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí còn chưa tan hết, Đoàn Dự lập tức giãy khỏi tay Mộc Uyển Thanh ngồi xỗm một bên nôn thốc.
“Thật vô dụng”. Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua Đoàn Dự, cười khẩy,
“Thế mà còn đòi làm nam nhân”.
Đoàn Dự lại ói ra hai ngụm, lúc này mới chật vật đứng dậy nói,
“Đây là giết người, không phải giết gà giết chó. Nếu ở hiện đại, ngươi đã phạm tội chết, phải xử bắn…”.
Còn chưa nói xong, chỉ thấy đáy mắt Mộc Uyển Thanh chợt lóe lên một tia sáng, phi tiễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533209/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.