Tần Dương Vũ một mặt sợ run, một mặt theo bản năng mà lấy trường thương gạt một kỵ binh đang tấn công, chỉ trong khoảng khắc đánh rơi ba người, sau đó hắn nhăn mày lại, trong mắt lộ ra hàn quang kinh sợ: “- ngươi là… Lịch vương điện hạ!”
Lịch vương hồi triều thanh thế to lớn, Thánh Thượng còn đặc biệt mà tổ chức một yến tiệc đón gió tẩy trần long trọng. Thân là tổng binh, phong hàm “Long Hổ tướng quân”, Tần Dương Vũ cũng được tham dự. Tất nhiên là nhận ra được “Hỗn hảo” Lục hoàng thúc. Giờ phút này, Vương gia thân phận cao quý thế nhưng lại từ trên trời rơi xuống giữa chiến trường hai quân giao phong, mạc danh kỳ diệu mà dừng ở trên lưng ngựa hắn, thật là làm người ta vừa khiếp sợ, vừa bốc hỏa lại có chút đau đầu.
“Vương gia sao lại từ trên trời giáng xuống, xuất hiện tại đây?!” Hắn giữa tiếng binh khí va chạm cùng tiếng chém giết điếc tai mà rống lớn.
“Gì? A, nguyên do là cái này đi…” Ấn Vân Mặc chỉa chỉa lên cự ưng khôi lỗi đang hạ thấp trong không trung. Cự ưng đang bị ngũ lôi thần cơ bắn đến lung lay sắp đổ. Cuối cùng chống đỡ không nổi, một đầu hướng mặt đất, bổ nhào vào giữa đám quân kỵ binh Uyển úc.
Lần này cả người lẫn ngựa ít nhất ngã nhào mười bảy mười tám người. Những kỵ binh gần đó bị quét hạ xuống ngựa giống như bầy sói bị chọc giận, nhe nanh múa vuốt mà nhào tới, loan đao cùng chiến phủ hướng cổ cự ưng chém tới.
Tiếng kim loại và đá chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-tien/1462506/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.