Điểm tâm nghẹn ứ trong cổ họng, Ấn Vân Mặc lụ khụ ho sặc sụa. Ngồi ở bên cạnh Ấn Huyên lập tức rót chén trà đưa qua: “Cẩn thận một chút, người lớn như vậy rồi, ăn miếng cao cũng nghẹn!”
Ấn Vân Mặc không biết xấu hổ, để chất tử (*) uy trà, vội tiếp nhận uống một hơi, đem bánh đậu xanh trong cổ họng trôi xuống, mới thở dốc đáp: “Ta cảm thấy có người nguyền rủa ta, tim mới nhảy dựng một cái.”
[(*): chất tử: cháu trai]
“Ai nguyền rủa ngươi? Người ở nơi nào?”
“… Không rõ ràng lắm, có lẽ ở nơi rất xa.”
“Lại lừa dối.” Ấn Huyên cười nhạo một tiếng, giúp y thuận khí, rồi sau đó để đầu của y thư thư phục phục mà gối lên chân mình.
Ấn Vân Mặc gối lên đùi hắn, rắn chắc lại co dãn, thích ý mà trăn trở vài cái, “Còn phải đi bao lâu mới đến Chấn châu?”
“Chúng ta đã tiến vào địa giới Chấn châu, cách biên quan bất quá cũng non nửa tháng lộ trình.” Ấn Huyên nói “Theo mật báo của Ưng Tiếu bên kia truyền đến, từ tháng trước tới nay biên tái đánh nhau lớn nhỏ hơn mười trận. Chúng ta thắng nhiều thua ít. Tần Dương Vũ này là đại tướng có tài, duy chỉ có chút ỷ lại tự phụ, mới đánh được mấy trận liền không nghe hiệu lệnh của triều đình. Ngay cả giám quân trẫm phái đi cũng không cấp nửa phần mặt mũi; mấy ngày trước đây tìm cớ đánh người ta hai mươi quân côn, đến nay còn không xuống được giường.”
“Đại tướng nơi chiến trường, quân mệnh còn có thể không theo.” Ấn Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-tien/1462505/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.