Chấn châu, phủ minh quân trấn.
Quân y trị liệu băng bó qua vết thương nơi vai của Ấn Vân Mặc, căn dặn vài câu ẩm thực thanh đạm, không thể uống rượu xong liền lui xuống. Ấn Vân Mặc thay đổi một thân cẩm bào, thấy Tần Dương Vũ bên cạnh đầy người vết máu loang lổ, đều là của binh lính địch lúc giao chiến văng lên, lúc này cười nói: “Hảo tôn nhi, sao còn không đi tẩy trừ?”
Tần Dương Vũ vốn không kiên nhẫn hầu hạ y, chỉ là Hoàng thúc thân phận tôn quý mới miễn cưỡng ứng phó, lại nghe y tùy ý trêu đùa, nhất thời lôi tạc hỏa khởi: “Vương gia ngôn ngữ lỗ mãng như thế, như thế nào làm mẫu mực cho thần dân thiên hạ?”
Ấn Vân Mặc bật cười: “Ngươi tính tình bạo liệt, cùng đại ca của ta năm đó giống nhau như đúc, huyết mạch truyền thừa quả nhiên không thể xem thường.”
“Đại ca của ta”? Ý là chỉ tiền Thái tử Chương Thừa xa hoa dâm dật? Tần Dương Vũ sửng sốt, nghiền ngẫm thâm ý trong lời nói của y không có kết quả, lại tự mình nhận định cùng tiền Thái tử không hề có chỗ giống nhau, càng cho rằng Lịch Vương thật sự là mạc danh kỳ diệu, đầu đầy tật xấu.
Nay Thánh thượng rõ ràng minh quân, trí tuệ hơn người lại không biết vừa ý y ở điểm nào, chẳng những cho y bầu bạn thánh giá, ngay cả Bắc tuần cũng mang theo bên người, thật sự là cẩu thỉ hồ nhãn. Tần Dương Vũ đại bất kính mà thầm nghĩ.
“Hoàng thượng chính là vừa ý ta, ngươi nếu không thích cũng không được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-tien/1462507/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.