Thường Yến Hành để cho cô cắn, ở trước mặt hắn cô luôn nhẫn nại tự kiềm chế, ít khi có lúc nào mất khống chế.
Cho dù có ép cô nói cái gì quan tâm đến hắn, cũng khó phân biệt thật giả.
Trong thâm tâm hắn hy vọng cô ở trước mặt hắn cũng giống như lúc ở trước mặt Chu Hi Thánh vậy, ánh mắt trong suốt, tươi cười tự nhiên, vui buồn đều thể hiện ra mà không cần phòng bị.
Sau khi hắn suy nghĩ cặn kẽ, vẫn nên nói chuyện với cô, dù cho tình cảm của cô có thuộc về người khác, cũng phải nói rõ ràng, không thể kết thúc không rõ ràng như vậy được.
Phùng Chi nhả tay hắn ra, trong phòng không bật đèn, bức màn bằng nhung được kéo ra, ánh nắng giữa trưa mang theo hơi nóng xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào phòng, trong phòng tranh tối tranh sáng như tầng sương mù.
Cô xòe hai bàn tay ra cho hắn xem: “Bẩn rồi, ngài để em đi rửa sạch sẽ đã.”
“Tôi không ngại!” Thường Yến Hành cười cười: “Tôi chưa từng ghét bỏ em!”
Hắn nói một câu mang hai tầng ý nghĩa, Phùng Chi lại nghe không hiểu, ngẩng mặt nhìn Thường nhị gia, nghĩ tới vừa rồi hắn khiêu vũ thân mật với Dư Mạn Lệ, liền sinh ra ý xấu, không ghét bỏ sao! Cô đột nhiên dang rộng cánh tay ôm eo hắn, bàn tay toàn gạch cua, toàn bộ bôi hết lên trên cẩm y hoa phục của hắn.
Thường Yến Hành bị hành động ngây thơ của cô khiến hắn mềm lòng, cúi đầu hôn môi cô, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493691/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.