Thường Yến Hành cầm chén trà Bích Loa Xuân, lắc đầu từ chối: “Đó là trò chơi của người trẻ tuổi, cháu đã không còn cái tâm tính đó nữa rồi.”
“Cậu mới có đầu tuổi 30, đang tuổi chính trực tráng niên, đừng có nói tuổi tác ở trước mặt tôi.” Dư Sơn vui vẻ thúc giục: “Mau đi mời Mạn Lệ nhảy một điệu đi! Nếu không con bé lại tưởng tôi quấn lấy chân cậu, lúc về lại tức giận với ông già này!”
Lúc này Thường Yến Hành mới chậm rãi bỏ chén trà xuống, đứng dậy bước lại gần Dư Mạn Lệ, vươn tay ra mời cô ta.
Dư Mạn Lệ nghiêng mắt liếc mắt với hắn, ôm cánh tay trắng muốt ở trước ngực, tỏ vẻ quý nữ kiêu căng đợi hắn nói thêm một câu mời mới chịu đồng ý.
Thường Yến Hành mím môi muốn thu hồi tay, Dư phu nhân nhanh tay lẹ mắt đẩy vai con gái một cái: “Ra vẻ gì chứ! Mau đi đi, đừng làm vướng mắt chúng tôi.”
Dư Mạn Lệ nhận cơ hội vội vàng nắm lấy tay hắn, dẫm lên đôi giày cao gót tinh tế đứng lên, trên mặt còn biểu hiện ra sự tủi thân, rồi lại cam tâm tình nguyện bước theo hắn vào sân nhảy.
Tần Uyển cười nói: “Nhị gia nhà cháu quả thật là sắt đá, không hiểu chút phong tình, không thể nói mấy câu dễ nghe với tiểu thư!”
Dư phu nhân thở dài: “Có cách gì chứ? Mạn Lệ lại thích như thế, mọi chuyện thuận theo con bé, con bé lại muốn làm thiêu thân. Nên là có vị Lục tiên sinh cách vách, là một mối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493693/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.