Chương trước
Chương sau
Phùng Chi giơ tay bịt miệng đi ra ngoài, tối hôm qua mưa cả một đêm, phiến đá xanh vẫn còn ướt dầm dề rơi đầy cánh hoa và lá úa, người gác cổng Thường Bảo đang cầm chổi trong tay quét sân xoát xoát, bên cạnh còn có một con chó nhỏ đang chơi với đuôi của chính mình.

Xa xa trông thấy bên ngoài hàng rào, bóng người mảnh khảnh của Chu Hi Thánh đứng ở đối diện, cô mấp máy môi, ngồi xổm xuống chơi với con chó nhỏ một lát cho đến khi không nhìn thấy người nữa, mới đứng lên đi ra ngoài cửa.

Cũng không ngồi xe điện số tám mà chuyển hướng về phía trạm xe điện số sáu, tuy rằng phải đi bộ một đoạn đường rất dài.

Thật ra trong lòng cô rất vô tư, không hề có ý nghĩ dư thừa nào đối với Chu Hi Thánh, cho dù có cũng chỉ là khâm phục anh ta vượt lên trên hoàn cảnh, không sợ nghịch cảnh, nỗ lực chăm chỉ sống có tôn nghiêm.

Nhưng cô cũng không hi vọng Thường Nhị gia hiểu lầm anh ta và cô, trong lòng luôn có sự nghi ngờ, nghĩ vậy vẫn nên cách xa một chút tốt hơn.

Đến lúc bước vào phòng học đã muộn mấy phút, thật ra các cô cũng sắp tốt nghiệp có thể không cần tới, đã có hơn phân nửa học sinh không tới lớp, du học thì đi du học, lấy chồng thì đi lấy chồng, cũng có người đã tìm được việc làm.

Phùng Chi thấy Dục Trinh tay phải chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đến gần mới phát hiện ra cô ấy đang lặng lẽ khóc, đôi mắt hồng hồng, cô vội vàng ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại khóc?”

Khăn tay của Dục Trinh có thể vắt ra nước rồi, thút tha thút thít nói: “Hôm qua Lâm phu nhân tới thảo luận về việc hôn sự của tớ và Lâm Thanh Hiên, quyết định ngày cưới vào đầu tháng mười, tên công tử trăng hoa đó, cả ngày chỉ chạy tới kỹ viện chơi con hát, tớ không muốn gả cho hắn ta, nếu gả đi cuộc đời này của tới liền xong rồi.”

“Cậu nên nói rõ ràng với phu nhân về tình huống của anh ta, phu nhân vẫn luôn thương cậu nhất định không muốn cậu gởi gắm sai người.” Phùng Chi nhẹ nhàng an ủi.

Dục Trinh càng khóc lớn: “Mẹ tớ cũng đã lớn tuổi, mấy năm nay thường đổ bệnh, đầu óc bắt đầu hồ đồ rồi, không hiểu thế đạo bên ngoài đều đã thay đổi đến lật trời rồi, chỉ tin lời nói hươu nói vượn của chị dâu tớ, tớ nói với bà ấy về chỗ sai của Lâm Thanh Hiên, chị dâu liền nói là tớ có nhân tình bên ngoài cho nên mới cố gắng bôi nhọ công tử Lâm phủ như vậy, còn nói Lâm phủ có tiền có thế, Lâm Thanh Hiên có tài có mạo, danh môn quý nữ ở cái Bến Thượng Hải này đều chen nhau vỡ đầu muốn gả cho hắn ta, còn nói nếu không phải đính thân từ nhỏ, làm sao đến lượt nhà chúng tớ…. Quả thực tức chết mình.”

Phùng Chi chần chờ nói: “Bà ấy là chị dâu của cậu, đều là người một nhà, cũng không đến mức hại cậu đâu!”

“Cái gì mà người một nhà chứ.” Hai mắt Dục Trinh đẫm lệ nhìn thấy có hai đồng học dựa cửa nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, cô cũng không muốn bị người khác chế giễu, nhịn xuống ý muốn khóc lạnh lùng nói: “Cô ta là quân tử báo thù mười năm không muộn.”

“Hay là cậu nhờ vài vị lão gia giúp cậu nói…”

Lời nói này như chọc vào tim Dục Trinh, cô nghiến chặt răng: “Anh cả hơn tớ nhiều tuổi từ nhỏ cũng chưa từng thân thiết, anh hai thì không ở nhà, anh ba anh bốn lại càng lạnh bạc, hôm trước mới cầu xin bọn họ nửa câu, họ liền lấy lý do hủy đi mười tòa miếu cũng không hủy đi một mối nhân duyên để qua loa lấy lệ, bây giờ quả thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, đây là muốn ép tớ nhảy sông Hoàng Phố sao!” Cô giận đến mức nước mắt lại rơi xuống.

“Cậu đừng vội, luôn có cách giải quyết!” Phùng Chi nhíu mày khuyên nhủ.

Các cô đang nói chuyện, Tiết tiểu thư vội vã bước vào, nhìn xung quanh, gọi hai nữ sinh, lại vẫy tay với Phùng Chi và Dục Trinh, gọi bốn người các cô đến trước mặt, sốt ruột mà dặn dò: “Có một vị tiên sinh quyên một khoản tiền cho trường học tu sửa lại, hôm nay muốn đến thăm trường, sợ các học sinh nhỏ tuổi gây rắc rối cho nên việc tặng hoa sẽ giao cho các em.”

Dục Trinh không có hứng thú: “Mắt em đang sưng đỏ, không muốn làm.” Cũng không thèm quay đầu lại mà đi một mạch về chỗ ngồi của mình.

Tiết tiểu thư không dám trêu vào cô ấy, đành phải tùy ý chỉ một nữ sinh khác, mang các cô đến phòng học dương cầm nhét vào tay mỗi người một bó hoa bách hợp.

Phùng Chi nghĩ chẳng qua chỉ tặng hoa mà thôi, cũng không phải việc gì khó chắc cũng không phải mặc đồng phục, trên đường đi tới lễ đường thi thoảng lại có người của Thanh Vân bang đi ngang qua.

Làm sao các cô liếc mắt một cái liền biết đó là người của Thanh Vân bang, cũng bởi vì bọn họ thật sự quá nổi tiếng, cả bang thống nhất đội mũ trong đen, mặc áo dài(1) đen hoặc trắng, người to lớn cao khỏe, vẻ mặt tàn bạo, nhìn thấy con gái nhà lạnh tướng mạo xinh đẹp, dâm tà trong mắt cũng không thèm không che dấu.

Trên báo thường có tin tức bọn họ đánh đánh giết giết tranh đoạt địa bàn, ở trong lòng các cô những người đó không khác Hắc Bạch Vô Thường là bao.

Bốn người đều bắt đầu lo sợ, Phùng Chi dừng chân xoay người nhìn về phía Tiết tiểu thư, bình tĩnh hỏi: “Vị tiên sinh này chẳng lẽ là bang chủ Thanh Vân bang?” Thấy cô ta gật đầu, Phùng Chi không khỏi tức giận nói: “Sao cô không nói rõ, còn lừa chúng tôi tới? Việc tặng hoa này cô tìm ai thì tìm, tôi không làm!” Ba người khác cũng phụ họa, đặt bó hoa lên ghế ở hành lang, muốn cùng nhau rời đi.

Tiết tiểu thư ngăn các cô lại, ai nha một tiếng: “Các em đi hết rồi, cô đi chỗ nào lấy người chứ? Không cần quá sợ hãi, hiệu trưởng và chủ nhiệm đều ở đó, lần này Thanh Vân bang tới để quyên tiền chứ không phải tới giết người phóng hỏa….”

Sắc mặt đám người Phùng Chi phút chốc đều biến hóa, càng không chịu đi, một bên thì xô xô đẩy đẩy, một bên thì ngăn cản, hai bên đang đôi co nghe thấy có người gọi lớn tiếng, nhìn lại thì là chủ nhiệm Lý đang chạy chậm lại phía này, ông ta móc ra khăn tay lau mồ hôi trên trán, nghiêm nghị quát mắng: “Sao còn lúng úng ở đây? Mọi người đều đang đợi các em vào tặng hoa, muộn chút nữa Vương tiên sinh phát cáu, mỗi người chúng ta đều không chịu nổi đâu.”

Tiết tiểu thư nóng lòng muốn thoát thân, thừa cơ giả vờ tức giận nói: “Tôi đã đưa người tới, nhưng mấy đứa không chịu vào thì tôi làm sao được? Anh lợi hại thì anh tới đây đi!” Nói xong liền dậm gót giày mà xoay người đi mất.

Phùng Chi thuật lại một lần lời cô vừa mới nói cho chủ nhiệm Lý: “Chúng em đều bị Tiết tiểu thư lừa tới đây, chắc chắn không tặng hoa cho Thanh Vân bang.”

Chủ nhiệm Lý thấy thái độ các cô rất kiên quyết, mới hòa hoãn nói: “Bây giờ muốn đi tìm người thay thế cũng không kịp rồi! Các em không cần lo lắng, chỉ cần tặng hoa tới trong tay bọn họ liền có thể đi rồi, chỉ trong chớp mắt mà thôi, còn có hiệu trưởng và chúng tôi ở bên cạnh hỗ trợ, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, các em làm xong chuyện này thật tốt đẹp, hiệu buôn tây Vĩnh Thái đúng lúc thiếu bốn người viên chức, danh ngạch sẽ ưu tiên các em đầu tiên.” Ông ta dừng một chút, lại bắt đầu uy hiếp: “Nếu các em nhất định không chịu, cũng đừng nghĩ tới chuyện trường học viết thư đề cử!”

Bốn người hai mặt nhìn nhau, bắt đầu do dự, đừng nói tới lời hứa hẹn với hiệu buôn tây Vĩnh Thái là thật hay là giả, không có thư đề cử của trường học, các cô muốn tìm việc là vô cùng khó khăn.

Tiết tiểu thư tuyển người sao mà đến là tốt, đều là người có gia cảnh thường thường cần kiếm tiền để sống.

Có hai người yên lặng cầm lấy bó hoa một lần nữa, lại có người cũng cầm lên xong nhét bó hoa còn lại vào tay Phùng Chi: “Ở đây là trường học, bọn họ không dám làm xằng làm bậy đâu, huống hồ còn có hiệu trưởng và Lý tiên sinh ở đó nữa.”

“Đúng đúng đúng!” Gương mặt chủ nhiệm Lý cũng xuất hiện nụ cười: “Tôi sẽ bảo vệ các em!”

Thật ra làm gì có ai tin ông ta có thể bảo đảm, đều là những người bị buộc vào đường cùng mà tự an ủi mình, Phùng Chi đi sau cùng, nhớ tới chuyện phát sinh ở chỗ Nguyệt Mai nhớ tới bộ dạng hung ác của Vương Kim Long và thuộc hạ của ông ta.

Cô không khỏi rùng mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.