Vương Kim Long ngồi trên ghế rung chân, bên trái là Tam di thái đang được ông ta sủng ái, bên phải là hai trợ thủ đắc lực của ông ta, phía sau đứng hơn mười người cao to, toàn bộ đèn tường của lễ đường đều được bật sáng, chiếu vào cái đầu hói của Ngô hiệu trưởng còn ánh ra được ánh sáng, vài vị giáo viên cấp cao xếp thẳng hàng vuông góc với ông ta, không giống như nhận tiền quyên tặng mà giống như thẩm vấn vậy.
Vị Tam di thái kia cầm cái gương hình tròn cần thận tô son môi, tô xong lại cảm giác quá đỏ, giống như mông khỉ, càng nhìn càng không thích, lười biếng hỏi: “Còn phải chờ tới lúc nào chứ?”
“Chờ!” Vương Kim Long cuốn đầu lưỡi phun ra một cọng trà, nâng cốc đập mạnh xuống bàn.
Trái tim của hiệu trưởng Ngô như vọt tới cả cổ họng, đang muốn phái người đi giục, đúng lúc này nghe thấy có tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói: “Tới rồi tới rồi!”
Vương Kim Long nghiêng mắt nhìn sang thấy có bốn cô gái, giống như đàn vịt đang bị lùa lại đâu, trong tay mỗi người đều ôm một bó hoa bách hợp chen lẫn cả hoa baby, từ xa nhìn lại giống như tuyết đọng chồng chất trên cành tùng.
Ánh mắt lướt đến cô gái đi cuối cùng, vóc dáng cô cao nhất, mặc bộ sườn xám màu lá mạ thêu chim yến, tóc mái trên trán lòe xòe như mành mành, không hề tô son dặm phấn nhưng lại giống như được trang điểm hoàn chỉnh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493669/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.