Vương Kim Long ngồi trên ghế rung chân, bên trái là Tam di thái đang được ông ta sủng ái, bên phải là hai trợ thủ đắc lực của ông ta, phía sau đứng hơn mười người cao to, toàn bộ đèn tường của lễ đường đều được bật sáng, chiếu vào cái đầu hói của Ngô hiệu trưởng còn ánh ra được ánh sáng, vài vị giáo viên cấp cao xếp thẳng hàng vuông góc với ông ta, không giống như nhận tiền quyên tặng mà giống như thẩm vấn vậy.
Vị Tam di thái kia cầm cái gương hình tròn cần thận tô son môi, tô xong lại cảm giác quá đỏ, giống như mông khỉ, càng nhìn càng không thích, lười biếng hỏi: “Còn phải chờ tới lúc nào chứ?”
“Chờ!” Vương Kim Long cuốn đầu lưỡi phun ra một cọng trà, nâng cốc đập mạnh xuống bàn.
Trái tim của hiệu trưởng Ngô như vọt tới cả cổ họng, đang muốn phái người đi giục, đúng lúc này nghe thấy có tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói: “Tới rồi tới rồi!”
Vương Kim Long nghiêng mắt nhìn sang thấy có bốn cô gái, giống như đàn vịt đang bị lùa lại đâu, trong tay mỗi người đều ôm một bó hoa bách hợp chen lẫn cả hoa baby, từ xa nhìn lại giống như tuyết đọng chồng chất trên cành tùng.
Ánh mắt lướt đến cô gái đi cuối cùng, vóc dáng cô cao nhất, mặc bộ sườn xám màu lá mạ thêu chim yến, tóc mái trên trán lòe xòe như mành mành, không hề tô son dặm phấn nhưng lại giống như được trang điểm hoàn chỉnh mà bước ra vậy, nét mặt dường như có chút không vui, rất lãnh đạm.
Có điều cũng có sự khác biệt so với lần gặp lần trước, con ngươi đen nhánh long lanh, tuy rằng đang nhíu mày giả vờ nở nụ cười cũng như xuân về hoa nở rực rỡ, cái loại quyến rũ ở giữa ranh giới giữa cô gái và phụ nữ, thật khiến người ta động lòng.
Vương Kim Long từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, nếu không phải là liều mạng lấy lòng ông ta cũng là sợ hãi ông ta như gặp quỷ, mà cô gái này làm ông ta như thấy được kinh hồng(1),không lấy lòng không sợ hãi, hơn nữa trong ánh mắt còn có ý khinh miệt.
Thật sự là rất thú vị!
Một cô gái tặng hoa cho ông ta, ông ta không nhận, hai người sau thấy thế lại chuyển sang tặng hoa cho thuộc hạ của ông ta.
Phùng Chi không còn ai để tặng, bất đắc dĩ phải đi đến trước mặt ông, đôi tay dâng hoa tới trước mặt ông ta.
Vương Kim Long lại đứng lên ngoài dự đoán, ông ta vừa cao lại vừa to lớn, cô đành phải ngẩng mặt lên nhìn, lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng muốt, ánh mắt ông ta rơi vào trước ngực cô, quần áo mùa hè lại mỏng, hai luồng mật đào như ẩn như hiện, rất là căng tròn, giống như tiểu bạch xà bọc trong xiêm áo màu xanh, ông ta đã từng duyệt qua vô số nữ nhân, liếc mắt một cái liền biết khối thân thể này đầy tính mị hoặc, lần đầu mới gặp cô ông ta đã có ý niệm điên cuồng với cô, muốn từng lớp từng lớp lột sạch cô, chết ở trên người cô.
Phùng Chi bị ông ta nhìn như vậy tim chợt thắt chặt lại, ánh mắt như vậy cô đã từng thấy khi cùng Thường Nhị gia hoan ái, cô thích hắn nhìn cô như vậy nhưng mà đối với cái tên Vương Kim Long này thì khiến cô buồn nôn.
“Vương tiên sinh hoa của ngài!” Cô thúc giục ông ta, giơ hoa lên trước ngực ông ta.
“Ồ ồ!” Vương Kim Long vươn tay nhận hoa, cúi đầu hít một hơi thật sâu liền khen ngợi: “Hoa rất thơm.” Lại hỏi: “Em tên là gì?” Ông ta biết rõ còn cố tình hỏi.
Phùng Chi giả vờ như không nghe thấy, khẽ cúi chào rồi quay người bước đi, Vương Kim Long giật mình, có chút buồn cười: “Tôi còn chưa dứt lời, em đã quay người đi sao?”
Hiệu trưởng vội tiến lên ngăn cô lại, lại lặng lẽ đẩy cô đến trước mặt ông ta, trả lời: “Em học sinh này tên là Phùng Chi.”
Vương Kim Long gật gật đầu, ngồi xuống tùy ý đặt hoa xuống một bên, chậm rãi cầm chén trà uống một ngụm, đôi mắt lại như keo dính đánh giá cô, Phùng Chi bị nhìn chằm chằm cảm thấy rất xấu hổ và giận dữ, quay đầu sang một bên.
Tam di thái vốn là ở Trường Tam kỹ viện sinh tồn hiểu nhất chính là tâm tính đàn ông, mắt lạnh xuống như đã hiểu rõ, cười nhạo hai tiếng: “Lễ đường này nóng như lửa vậy!” Phe phẩy cái quạt đàn hương tơ vàng.
Một luồng gió thổi tới khiến Vương Kim Long hoàn hồn, ông ta cười cười để chén trà xuống lại rút cái nhẫn vàng vuông to từ trên ngón tay xuống, nói với Phùng Chi: “Thưởng cho em.”
“Trường học có quy định, học sinh tham gia hoạt động không cho phép thu tiền thưởng!” Phùng Chi mới không cần, dù quý cũng thấy chướng mắt.
“Còn có quy định này?” Vương Kim Long nâng mắt nói với hiệu trưởng Ngô, thấy ông ta cúi đầu khom lưng xưng có, lại nhăn lại mi nói: “Sau này huỷ bỏ đi!”
Phùng Chi tuy rằng có tức giận cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, du côn như vậy chỉ biết ngang ngược nào biết nói đạo lý, lại càng thêm đáng ghét, cắn môi khom người chào hiệu trưởng Ngô: “Không còn việc gì nữa em xin phép đi trước!” Học tập Tiết tiểu thư bôi dầu vào lòng bàn chân mà chạy, ba nữ sinh khác cũng vội vàng đuổi kịp, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Vương Kim Long bỗng nhiên không thấy hứng thú nữa, cụt hứng hàn huyên một lát liền đứng dậy rời đi, đi không được mấy bước lại gọi một tên thuộc hạ tới, nhỏ giọng phân phó: “Đi truyền tin cho Hoàng Phượng Minh và Mai Lan, 8 giờ tối nay tôi đặt bàn ở Nghênh Hương Lâu thiết đãi bọn họ!”
Phùng Chi trở về phòng học, bắt đầu thu thập sách vở, trực giác nói với cô Vương Kim Long tuyệt đối không có ý tốt, quyên một số tiền lớn như vậy, nhìn thái độ nịnh nọt của hiệu trưởng Ngô và chủ nhiệm Lý về sau ông ta muốn tới trường học quấy rầy cô chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Thường Nhị gia không ở nhà, cô phải lưu ý khắp nơi, phải cẩn thận bảo vệ chính mình.
Dục Trinh bước tới, nhìn cô thu dọn toàn bộ sách vở liền hỏi: “Cậu tính không tới trường nữa sao?”
Phùng Chi “Ừ” một tiếng: “Cũng không có tiết học, ban ngày còn phải chạy khắp nơi tìm việc, cũng không có thời gian đến trường, cậu thì sao?”
Dục Trinh tức giận nói: “Tớ tình nguyện sống một ngày biết một ngày ở trường còn hơn, cũng không cần ở trong cái nhà phong kiến hủ bại chờ đợi đến mốc meo.” Cô lại nói: “Cậu cũng đâu cần vất vả đi tìm việc, những hiệu buôn lớn còn không phải anh hai nói một câu là xong!”
Phùng Chi cười cười không trả lời, tuy rằng lưỡng tình tương duyệt với Thường Nhị gia, nhưng trong lòng cô biết chênh lệch giữa hai người như cách cả sông Hoàng Hà.
Bởi vì cô cần phải hiểu rõ, có lẽ cô không so được với hào quang chói mắt của Dư Mạn Lệ, nhưng lại không muốn làm dây tơ hồng ỷ vào Thường Nhị gia.
Cô không thể trở thành niềm kiêu ngạo của hắn cũng không để hắn ghét bỏ cô được.
Hơi nghiền ngẫm hỏi: “Ngũ tiểu thư không muốn tiếp tục học đại học hoặc là xuất ngoại lưu học sao? Cậu cũng không thiếu tiền!”
Dục Trinh ngơ ngẩn một lát, mới ngập ngừng trả lời: “Không được đâu, nếu xuất ngoại chỉ có một mình tớ, nghĩ đến cũng thấy sợ rồi, tớ được hầu hạ quen rồi, cái gì cũng không biết…. huống chi xuất ngoại mấy năm lại trở về, giống như Tiết tiểu thư và Dư Mạn Lệ, tuổi lớn rồi rất khó gả ra ngoài!” Nói một hồi lại không có tự tin, ngày thường quen tự cho mình là tư tưởng mới, la hét muốn giải phóng tư tưởng muốn tự do, hóa ra vẫn chỉ là giữ gìn thể diện bên ngoài, bên trong xương cốt vẫn là đại tiểu thư phong kiến trong lầu gác.
Phùng Chi hơi dừng tay, ngẩng đầu nhìn Dục Trinh thấy trên mặt cô ấy nổi lên một tầng xấu hổ, lại đem những lời muốn nói liền nuốt vào trong, mỗi người đều có sự lựa chọn của chính mình cũng không cần người khác tới bàn luận ưu khuyết điểm.
Đút quyển sách cuối cùng vào trong túi, lại nói đơn giản những chuyện ngoài lề khác.
Phùng Chi ôm túi đi ra khỏi trường học, hai bên đường đều là những cây ngô đồng, ánh mặt trời xuyên qua phiến lá rậm rạp khiến mặt đất trở nên loang lổ, ngẫu nhiên có một tia sáng rơi xuống thuận theo chiều gió mà xẹt qua mặt cô, tiếng ve kêu không dứt bên tai.
Cô quay đầu lại nhìn nhìn, nơi này có lẽ sẽ không quay lại nữa.
(1) Kinh hồng: “Hồng” chỉ chim nhạn, “phiên nhược kinh hồng” nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái, hoặc gói lại thành hai chữ “Kinh hồng”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]