Phùng Chi đã không hiểu tiết bao nhiêu lần, mặc cho Thường Nhị gia túm lấy eo nhấc mông cô lên không biết thoả mãn mà vẫn ra sức đong đưa, cô chỉ cảm thấy sức lực của hắn rất lớn, tiếng thở dốc gầm nhẹ càng thêm trầm đục, cô quay đầu lại nhìn, hắn nhíu mi, gò má đỏ bừng, đôi mắt khép lại một nửa, biểu tình có chút dữ tợn, lại càng lộ ra nam tính dũng mãnh, có một loại dụ hoặc khác với phía nữ.
“Yến Hành, Yến Hành!” Cô ngập ngừng gọi tên hắn, hắn nghe thấy liền áp người xuống, cắn cắn đôi môi cô, Phùng Chi thông minh vươn cái lưỡi đinh hương ra, lưu luyến dây dưa cùng đầu lưỡi của hắn.
Hai người bọn họ chưa lần nào mất khống chế như bây giờ, đều muốn không đủ, đều không dừng được, chuyên tâm cả về thể xác và tâm hồn, niềm cực hạn sung sướng tra tấn hai người đến dục tiên dục tử.
Phùng Chi đột nhiên co rút toàn bộ cơ thể, vừa ngứa vừa đau như cào cấu gan phổi vậy, khoái cảm gần chết tới rất đột nhiên, mà hắn vẫn còn anh dũng rong ruổi trong cơ thể cô, tiếng da thịt va chạm càng ngày càng vang, đầu ngón tay cô ấn sâu vào đệm cao giọng thét chói tai, đồng thời nước mắt tràn mi, cửa động phun ra mật dịch róc rách như suối nước.
Cô cảm nhận được Thường Nhị gia cũng đang không ngừng run rẩy ở bên trong cô, một luồng mạnh mẽ phun ra, tử cung cô bị dịch nóng ập tới mà kịch liệt co rút lại, cũng khiến cô rên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493674/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.