Chương trước
Chương sau
Phùng Chi đã không hiểu tiết bao nhiêu lần, mặc cho Thường Nhị gia túm lấy eo nhấc mông cô lên không biết thoả mãn mà vẫn ra sức đong đưa, cô chỉ cảm thấy sức lực của hắn rất lớn, tiếng thở dốc gầm nhẹ càng thêm trầm đục, cô quay đầu lại nhìn, hắn nhíu mi, gò má đỏ bừng, đôi mắt khép lại một nửa, biểu tình có chút dữ tợn, lại càng lộ ra nam tính dũng mãnh, có một loại dụ hoặc khác với phía nữ.

“Yến Hành, Yến Hành!” Cô ngập ngừng gọi tên hắn, hắn nghe thấy liền áp người xuống, cắn cắn đôi môi cô, Phùng Chi thông minh vươn cái lưỡi đinh hương ra, lưu luyến dây dưa cùng đầu lưỡi của hắn.

Hai người bọn họ chưa lần nào mất khống chế như bây giờ, đều muốn không đủ, đều không dừng được, chuyên tâm cả về thể xác và tâm hồn, niềm cực hạn sung sướng tra tấn hai người đến dục tiên dục tử.

Phùng Chi đột nhiên co rút toàn bộ cơ thể, vừa ngứa vừa đau như cào cấu gan phổi vậy, khoái cảm gần chết tới rất đột nhiên, mà hắn vẫn còn anh dũng rong ruổi trong cơ thể cô, tiếng da thịt va chạm càng ngày càng vang, đầu ngón tay cô ấn sâu vào đệm cao giọng thét chói tai, đồng thời nước mắt tràn mi, cửa động phun ra mật dịch róc rách như suối nước.

Cô cảm nhận được Thường Nhị gia cũng đang không ngừng run rẩy ở bên trong cô, một luồng mạnh mẽ phun ra, tử cung cô bị dịch nóng ập tới mà kịch liệt co rút lại, cũng khiến cô rên rỉ yêu kiều, sảng khoái khiến người ta không phân nổi phương hướng.

Thường Nhị gia ngã xuống đè trên người cô, lồng ngực mướt mát mồ hôi dán vào lưng cô, không hiểu trôi qua bao lâu, hơi thở dồn dập cũng dần bình ổn ại, hắn bắt đầu hôn cần cổ trắng nõn của cô.

“Đừng!” Phùng Chi không cònn chút hơi sức xin tha, Thường Nhị gia cười nghiêng người từ trên người cô xuống, tìm chiếc khăn vây quanh hông lại, trên giường một mảnh hỗn độn không thể ngủ, vươn tay bế cô vào phòng tắm.

Phùng Chi ôm bờ vai hắn, sau cơn khoái cảm là sức cùng lực kiệt, cô mơ mơ màng màng mặc kệ hắn tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, lại tới một gian phòng ngủ khác, nằm lên giường gối lên gối, liền ôm eo Thường Nhị gia ngủ say.

Có tiếng gà gáy từ đằng xa, mơ hồ truyền đến từ phòng bếp, Phùng Chi mở mắt ra, lấy bút trên đầu giường gạch hai gạch lên tờ lịch, Thường Nhị gia đã đi công tác khoảng chừng hơn một tháng.

Sau khi đọc báo cô mới biết Dư Mạn Lệ cũng tới thủ đô cùng hắn, cũng không có gì để ghen tuông, cô tin tưởng Thường Nhị gia, ngày ngày ngóng trông hắn trở về.

Đứng dậy mặc quần áo, trước ngực chợt lạnh, cúi đầu cầm cái nhẫn hồng bảo thạch lên, cô sợ đeo trên tay sẽ gây chú ý, cũng sợ bị mẹ cô lấy cớ cướp đi nên đã xỏ vào sợi tơ đeo trên cổ, nhìn thấy nó cô không nhịn được mà mỉm cười, đặt lên miệng hôn hôn, lúc này mới mặc sườn xám.

Đợi rửa mặt xong, Phùng Chi xách theo túi vải đến phòng bếp, vú Lý cạo dưới đáy nồi roèn roẹt ra một bát tào phớ, nhón chút tía tô, tôm khô, hành thái, lại rưới chút nước tương, một chút dầu vừng đưa cho cô.

Phùng Chi nhận lấy nói tiếng cảm ơn, ngồi trên ghế tre ở hành lang để ăn, Thuyền Quyên hầu gái trong phòng mợ cả chạy tới, dựa ở cửa gọi: “Vú Lý, bánh ngũ cốc đã xong chưa?”

Vú Lý vội đáp lời: “Tôi cũng đang chờ đây, mới vừa cho vào nồi dầu, xong ngay đây!”

Một bà vú khác đang lột đậu, ngẩng đầu cười hỏi Thuyền Quyên: “Sao lại là cô tới? Thải Nga đâu?”

Thuyền Quyên nghịch nghịch bím nói: “Cô ấy về nhà rồi, phải gả cho người ta đó mà!” Chợt nghĩ cái gì, nhìn Phùng Chi cười hì hì: “Cô không cần A Lai, nhưng có người coi anh ta thành bảo bối.”

Vú Du tò mò hỏi: “Thải Nga gả cho A Lai sao?” Bà ấy lại gật gật đầu: “Cũng xứng đôi.”

Thuyền Quyên nói: “Mợ cả nói gả được chỗ tốt, A Lai đưa nguyên một bộ sính lễ, trừ tiền biếu, trang sức quần áo lễ bánh có tới năm gánh chuyển tới nhà cô ấy. Một đôi vòng tay long phượng bằng vàng, ước chừng cũng phải tám đồng tiền.”

Vú Du tấm tắc nói: “A Lai hào phóng ta cũng biết nhưng mẹ thằng bé dám ra tay như vậy, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.”

“Bà ấy không phải cũng chỉ vì tranh chút sĩ diện…” Thuyền Quyên lẩm bẩm, lại nói: “Còn nghe nói Thải Nga gả xong không cần ra ngoài làm việc, chỉ cần hiếu kính tốt với vú Tiết là được.”

“Vậy còn không bằng ra ngoài làm việc.” vú Du cười rộ lên, người khác cũng tự hiểu lấy mà cong khóe miệng cười.

Phùng Chi ăn xong đứng dậy ra bồn nước rửa sạch bát, lúc quay về Thuyền Quyên đã bưng đĩa bánh đi mất rồi.

Vú Du đang đứng đó lẩm bẩm nói chuyện với Phùng thị vừa mới giết gà xong, Phùng Chi biết các bà ấy đang nói chuyện của Thải Nga và A Lai, cô giả vờ như không biết gì đi ngang qua chỗ hai bà đứng, đúng lúc Phùng thị xách con gà trên cổ có lỗ thủng lắc qua lắc lại, một vết máu rơi trên mặt đất, có cả mùi tanh của máu.

Phùng Chi bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn nôn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.