🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong lòng Phó Nhàn kinh hãi nhưng không để lộ ra ngoài, dõi theo Lục Cửu đưa cô gái đi.

Chẳng biết trợ lý mặt sẹo chằng chịt kia cúi xuống nói gì mà cô gái ngồi trên xe lăn quay đầu nhìn thoáng qua rồi mỉm cười.

Ánh nắng rọi vào gương mặt thanh tú của đối phương, lộ ra vẻ trầm tĩnh hơn như sợ bị quấy rầy.

Lúc này Phó Nhàn mới cảm thấy tiếc rẻ.

Người đẹp như vậy mà đôi chân kia......

Lục Cửu đưa Thẩm Kiều đến chỗ vắng người.

Nhân viên phục vụ đang nướng đồ ăn, mấy người khác sợ bị ám mùi sẽ mất đi vẻ ưu nhã nên không dám ăn, cũng không muốn tới gần.

Nhân viên phục vụ đang định dẹp quầy thì một cô gái mặc đầm trắng ngồi trên xe lăn tiến tới trước mặt họ, ngẩng đầu rụt rè hỏi, "Cho tôi một phần được không?"

Nhân viên phục vụ cúi đầu nhìn, hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại.

Thẩm Kiều thấy hắn không phản ứng thì do dự quay đầu hỏi Lục Cửu sau lưng, "Chẳng phải anh nói món này miễn phí à?"

Lúc này nhân viên phục vụ mới bừng tỉnh khỏi mộng, vành tai đỏ bừng, lắp bắp hỏi, "Miễn...... Miễn phí đấy ạ, cô muốn nướng gì?"

Thẩm Kiều chỉ vào xiên thịt mình nhắm ngay từ đầu, "Cái này được không? Tôi muốn hai xiên."

Nhân viên phục vụ nướng xiên thịt khác tươi hơn cho cậu, thấy đôi mắt mỹ nhân sáng lên thì kìm lòng không đặng hỏi, "Chỉ ăn thịt xiên thôi à, cô muốn ăn gì nữa không? Thịt bò cũng ngon lắm đấy."

Thẩm Kiều hơi do dự, nhưng trong lúc cậu do dự nhân viên phục vụ đã nhanh nhẹn nướng thịt bò cho cậu, thậm chí còn tự ý bỏ thêm khoai tây và rau củ.

Thẩm Kiều vốn chỉ cần hai xiên thịt, thấy vỉ nướng bày nhiều đồ ăn như vậy thì trố mắt, "Nhiều quá tôi ăn không hết đâu."

Nhân viên phục vụ cúi đầu nhìn thoáng qua. Nhiều đâu mà nhiều? Chưa đủ cho bọn họ lót dạ nữa.

Nhưng nhìn thân hình gầy gò quá mức của cô gái, hắn không nói ra lời này mà chỉ khuyên, "Không sao, tất cả đều là miễn phí, ăn không hết cũng không cần áy náy đâu. Với lại cô có thể chia cho bạn mình ăn mà."

Thẩm Kiều im lặng nghĩ thầm mình làm gì có bạn chứ?

Đúng lúc này, Lục Cửu sau lưng lên tiếng, "Ăn không hết cứ đưa cho tôi, chúng ta quen biết mà, nếu Thẩm tiên sinh không chê thì có thể xem tôi là bạn."

Bạn......

Thẩm Kiều ngẩn ngơ, tim bỗng thắt lại.

Cậu cứ tưởng cả đời này mình sẽ không bao giờ có bạn nữa.

Đã nhiều năm trôi qua, ngỡ như cậu đã quên từ lâu, nhưng khi nhớ lại câu nói kia vẫn hiện rõ trong đầu.

"Thẩm Kiều, chắc không phải mày thật sự nghĩ mình có thể kết bạn đấy chứ? Mày nhìn lại mình đi, để tóc dài thế này, nam không ra nam, nữ không ra nữ, ai thèm làm bạn với mày hả, gớm chết."

"Thẩm tiên sinh?"

Thấy cậu không trả lời, Lục Cửu gọi một tiếng.

Thẩm Kiều chớp mắt định thần lại. Cậu nhìn xiên thịt tỏa mùi thơm lừng rồi ậm ừ một tiếng, tâm trạng không còn vui vẻ như lúc nãy.

"Ê!"

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói lười biếng, "Nướng cho tôi cái đùi gà đi."

Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn sang. Chẳng biết từ lúc nào có một thiếu niên đứng đó, hắn mặc quần jean sáng màu, bên ngoài khoác áo đồng phục bóng chày màu đỏ, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón hạ thấp nên chỉ thấy mỗi chiếc cằm trắng nõn và sống mũi cao vút.

Cảm nhận được ánh mắt Thẩm Kiều, thiếu niên cúi đầu xuống, đôi mắt hạnh giống hệt mèo con đối diện với cậu, lộ ra khuôn mặt đẹp trai ngời ngời.

Khi thấy Thẩm Kiều, ánh mắt hắn khựng lại, nhịn không được ngắm nghía một phen. Cuối cùng ánh mắt dán vào chiếc khăn lụa quàng trên cổ cậu rồi thản nhiên dời đi.

Thẩm Kiều bị cái nhìn của hắn làm chột dạ, đưa tay sờ yết hầu trên cổ, thấy nó được khăn lụa che kín mới âm thầm thở phào.

Nhân viên phục vụ đặt đồ ăn đã nướng chín lên đĩa rồi đưa cho Thẩm Kiều, cậu bưng đĩa tới bàn bên cạnh.

Lục Cửu đi lấy đồ uống cho cậu nên chỉ còn mình cậu ngồi cạnh bàn.

Giây lát sau, một bóng người cao lớn ngồi xuống đối diện.

Chính là thiếu niên kia.

Hà Tập cởi mũ lưỡi trai ra rồi nhìn chằm chằm Thẩm Kiều, lông mày hơi nhíu lại, "Ai bắt anh làm thế này?"

Thẩm Kiều sững sờ nhìn vẻ mặt bất thiện của thiếu niên rồi thấp thỏm nhìn sang Lục Cửu bên kia, "Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì cả, tôi cũng không biết cậu."

Hà Tập cười nhạo, "Tất nhiên là anh không biết tôi rồi, tôi cũng chẳng biết anh luôn."

Lông mày hắn từ từ nhíu lại, "Tôi chỉ tò mò ai bắt anh giả làm con gái thôi? Chủ nhân của anh à?"

Thẩm Kiều giật mình sờ cổ theo phản xạ.

"Đừng sờ." Hà Tập nói, "Yết hầu không lộ ra đâu. Thú thật nếu tôi chưa từng thấy nhiều thì suýt nữa đã không nhận ra anh là nam."

Bàn tay cầm que tre của Thẩm Kiều khẽ run, "Cậu muốn làm gì? Vạch trần tôi à?"

Lông mày thiếu niên càng nhíu chặt hơn, "Vạch trần anh làm gì, tôi chỉ muốn hỏi ai bắt anh làm vậy thôi? Nếu bị ép buộc thì có cần giúp gì không?"

Nhìn gương mặt tái nhợt của thanh niên, hắn không khỏi mủi lòng, kéo ghế tới ngồi cạnh cậu.

"Ai cũng có lúc khó khăn, tôi hiểu mà. Nhưng...... đâu thể vì tiền mà bất chấp tất cả đúng không?"

Thẩm Kiều không hiểu hắn đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt thiếu niên hình như cũng chẳng có ác ý.

Cậu cúi đầu ăn thịt rồi trả lời hắn, "Không ai ép tôi cả, tôi tự mặc thôi."

Nói đến đây, gò má cậu nóng lên. Cậu cũng đâu thể nói với thiếu niên vì mình nghe thấy hai chữ "bạn gái" nên cứ tưởng ai đến đây cũng là nữ.

Ánh mắt hoài nghi của Hà Tập đảo khắp người cậu một vòng, sau đó nhìn mái tóc đen của cậu, ngạc nhiên chồm tới hỏi, "Thì ra là tóc thật à, tôi còn tưởng tóc giả nữa chứ?"

Thẩm Kiều không quen người khác ở gần mình nên lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, "Tóc thật đó."

Vì cậu lùi lại nên Hà Tập mới để ý thanh niên ngồi trên xe lăn.

Hắn nhìn xuống dưới, trông thấy vạt váy trống rỗng.

Thiếu niên lập tức sững sờ tại chỗ.

Mãi đến khi người đối diện bối rối kéo tấm chăn mỏng đắp lên đầu gối, hắn mới bừng tỉnh rồi lắp bắp nói, "Xin...... xin lỗi."

Thẩm Kiều chậm chạp thở hắt ra, vẻ mặt hờ hững, "Không cần xin lỗi đâu."

Vốn dĩ hắn chẳng làm gì có lỗi với cậu cả.

Lục Cửu lấy đồ uống xong trở lại thì trông thấy cảnh tượng này.

Thẩm Kiều lạnh nhạt cụp mắt, yên lặng cúi đầu ăn đồ nướng. Ngồi cạnh cậu là một thiếu niên đang vò đầu bứt tai, nhích tới nhích lui như bị lửa đốt mông, trơ mắt nhìn thanh niên, muốn nói gì đó nhưng không dám.

Hắn tưởng Thẩm Kiều bị bắt nạt nên vội vàng đi tới, nhìn chằm chằm Hà Tập với ánh mắt ác cảm, "Thẩm tiên sinh, người này là?"

Thẩm Kiều cũng chẳng biết hắn là ai nên thật thà lắc đầu.

Thấy cậu không biết mình, Hà Tập kinh ngạc đứng phắt dậy, "Anh không biết tôi thật à?"

Thẩm Kiều cạn lời, "Tôi phải biết cậu sao?"

Hà Tập: "......"

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng đùi gà đã nướng chín tới, vừa thấy mặt hắn thì hớn hở reo lên, "Cậu là...... Hà Tập đúng không?"

Thiếu niên dè dặt gật đầu.

Nhân viên phục vụ lấy điện thoại ra, vẻ mặt hơi kích động, "Tôi chụp với cậu một tấm được không? Tôi siêu thích cậu luôn, bài hát mới của cậu hay cực kỳ, tôi cứ nghe đi nghe lại mãi."

Thiếu niên chụp ảnh với nhân viên phục vụ, sau đó nhìn sang Thẩm Kiều, vẻ mặt như muốn nói: Giờ đã biết tôi là ai chưa?

Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn Lục Cửu cầu cứu, Lục Cửu yên lặng lắc đầu.

Hà Tập: "......"

Thiếu niên lau mặt rồi chán nản ngồi phịch xuống, "Không biết thì thôi vậy, dù sao tôi cũng chẳng nổi tiếng lắm."

Hắn chìa tay ra với Thẩm Kiều, "Vậy bây giờ làm quen nhé, tôi tên Hà Tập, là ca sĩ."

Thẩm Kiều không biết tại sao kịch bản lại phát triển đến bước này? Thiếu niên mới nãy còn hung hăng chất vấn cậu tại sao mặc đồ nữ mà giờ lại chìa tay ra với cậu. Nhưng cậu không biết cách từ chối người khác nên đành phải bắt tay hắn.

"Thẩm Kiều."

"Kiều?"

Hà Tập sững sờ, "Kiều nào?"

Thanh niên đối diện trầm mặc một hồi mới nói khẽ, "Kiều có chữ nữ bên cạnh."

"À."

Thiếu niên gượng gạo đáp, thấy cậu làm thinh thì vụng về an ủi, "Chỉ là tên thôi mà, đâu nói lên được gì. Hồi bé mẹ tôi còn định đặt tên tôi là Bảo Bảo nữa cơ, nếu cha tôi không cản lại thì giờ tôi phải tự giới thiệu mình tên Bảo Bảo rồi. Như vậy sẽ càng mất mặt hơn đúng không?"

Thẩm Kiều bị hắn chọc cười, "Mẹ cậu đặt tên Bảo Bảo cho cậu chứng tỏ bà thương cậu lắm nhỉ."

Hà Tập thấy cậu cười thì vành tai ửng đỏ, nhìn Thẩm Kiều không chớp mắt rồi trầm trồ khen, "Anh cười đẹp ghê."

Đây là lời khen thật lòng.

Lúc đó hắn đang buồn chán ngồi giữa đám phu nhân, nghe bọn họ hết khoe chồng con lại khoe túi xách đá quý, khó khăn lắm mới gặp mấy chàng trai, kết quả mở miệng ra lại chỉ cách giữ dáng.

Hắn nghe mà nổi da gà đầy mình, đang định chuồn đi thì vô tình thấy Thẩm Kiều trước quầy đồ nướng.

Tóc dài, váy trắng, góc nghiêng xinh đẹp dưới nắng làm tim hắn bỗng dưng xốn xang.

Cậu chủ vốn ghét đồ nướng lập tức đi tới gọi một cái đùi gà.

Nào ngờ người lăn lộn trong làng giải trí bao năm như hắn lại phát hiện ra bí mật của thanh niên.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi phát hiện là nam......

Hà Tập: Càng yêu hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.