Nói xong thiếu niên mới nhận ra mình lỡ lời nên lập tức ngậm miệng.
Trầm mặc một hồi, Hà Tập gượng gạo giải thích, "Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn khen anh đẹp thôi."
Tất nhiên Thẩm Kiều biết thiếu niên không có ý gì khác. Bao năm qua cậu đã phân biệt được cảm xúc trong mắt người khác mỗi khi họ nhìn mình.
Mặc dù thiếu niên nói năng lỗ mãng nhưng khi nhìn cậu, trong mắt hắn chỉ có sự ngưỡng mộ và kinh ngạc đơn thuần như khi nhìn thấy một bông hoa xinh đẹp.
Hắn cảm thấy hoa đẹp chứ không muốn phá hủy hoa.
Nhưng điều này không có nghĩa là cậu sẵn lòng kết bạn với một thiếu niên đột ngột bắt chuyện với mình. Vẻ mặt thanh niên hơi lạnh nhạt, "Tôi biết rồi, xin hỏi cậu còn chuyện gì nữa không?"
Hà Tập trông mong nhìn cậu, "Không, tôi chỉ muốn tâm sự với anh thôi."
Lục Cửu quan sát thiếu niên một hồi, thấy hắn không phải người xấu, cũng chẳng có ý đồ gì, thế là chỉ đứng cạnh chứ không xen vào cuộc trò chuyện của thanh niên.
Nhưng điều này lại khiến Thẩm Kiều khó xử.
Ở nhà họ Thẩm cậu bị hắt hủi quá lâu nên thật sự không biết cách đối mặt với sự nhiệt tình bất ngờ này.
"Tôi chẳng có gì để tâm sự cả, nếu cậu thích tán gẫu thì......" Cậu hất cằm về phía khác, "Đằng kia đông người kìa, chắc sẽ tìm được người cậu cần đấy."
Hà Tập bĩu môi, "Tôi mới từ đó sang mà, bọn họ chán chết đi được, chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-kieu-diem-cua-dai-lao-hao-mon/3745460/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.