Nói xong thiếu niên mới nhận ra mình lỡ lời nên lập tức ngậm miệng.
Trầm mặc một hồi, Hà Tập gượng gạo giải thích, "Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn khen anh đẹp thôi."
Tất nhiên Thẩm Kiều biết thiếu niên không có ý gì khác. Bao năm qua cậu đã phân biệt được cảm xúc trong mắt người khác mỗi khi họ nhìn mình.
Mặc dù thiếu niên nói năng lỗ mãng nhưng khi nhìn cậu, trong mắt hắn chỉ có sự ngưỡng mộ và kinh ngạc đơn thuần như khi nhìn thấy một bông hoa xinh đẹp.
Hắn cảm thấy hoa đẹp chứ không muốn phá hủy hoa.
Nhưng điều này không có nghĩa là cậu sẵn lòng kết bạn với một thiếu niên đột ngột bắt chuyện với mình. Vẻ mặt thanh niên hơi lạnh nhạt, "Tôi biết rồi, xin hỏi cậu còn chuyện gì nữa không?"
Hà Tập trông mong nhìn cậu, "Không, tôi chỉ muốn tâm sự với anh thôi."
Lục Cửu quan sát thiếu niên một hồi, thấy hắn không phải người xấu, cũng chẳng có ý đồ gì, thế là chỉ đứng cạnh chứ không xen vào cuộc trò chuyện của thanh niên.
Nhưng điều này lại khiến Thẩm Kiều khó xử.
Ở nhà họ Thẩm cậu bị hắt hủi quá lâu nên thật sự không biết cách đối mặt với sự nhiệt tình bất ngờ này.
"Tôi chẳng có gì để tâm sự cả, nếu cậu thích tán gẫu thì......" Cậu hất cằm về phía khác, "Đằng kia đông người kìa, chắc sẽ tìm được người cậu cần đấy."
Hà Tập bĩu môi, "Tôi mới từ đó sang mà, bọn họ chán chết đi được, chỉ biết khoe chồng con với trang sức này nọ, còn mấy anh chàng kia nói tới nói lui cũng chỉ có đàn ông và giữ dáng thôi."
Chuyện này......
Thẩm Kiều ngẩn ra, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Hà Tập thấy cậu không nói gì thì làm như thân thiết xích lại gần, thiếu niên mặc áo khoác bóng chày màu đỏ hệt như mặt trời chói chang.
"Anh thấy không? Anh chàng mặc sơ mi trắng kia đóng một bộ phim trong kỳ nghỉ hè, vừa có chút tiếng tăm đã bắt đầu nhìn người bằng lỗ mũi."
"Nghe nói hôm nay anh ta theo Vương tổng đến đây. Anh biết Vương tổng không?"
Thẩm Kiều thật thà lắc đầu.
"Không biết cũng không sao, lát nữa anh sẽ thấy thôi. Ông già này năm mươi mấy tuổi rồi, bụng bự như có bầu sáu tháng. Nghe nói trên giường chơi lớn lắm, chỉ thích trai mười bảy mười tám tuổi thôi."
Thẩm Kiều không ngờ mình còn nghe được chuyện táo bạo như thế. Cậu vô thức nhìn về phía chàng trai hắn nói.
Chỉ thấy một trợ lý lẽo đẽo theo sau hắn, chẳng biết trợ lý nói gì mà vẻ mặt hắn lập tức sa sầm, hắt ly nước trong tay vào người đối phương.
Trợ lý bị hắt nước chỉ biết im lặng chịu trận, không dám tỏ thái độ.
Chơi lớn hay không thì Thẩm Kiều không biết, nhưng có thể thấy tính tình hắn không tốt lắm.
Bình thường Hà Tập ghét nhất loại người này, lập tức nhíu mày nói, "Mấy người đó thật là, chỉ giỏi chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, có chút tiếng tăm thì quên luôn mình họ gì."
"Ngoại hình chẳng ra sao mà lúc nào cũng ảo tưởng. Lúc nãy ở bên kia tôi ngồi cách anh ta ba mét mà vẫn thấy được lớp phấn trên mặt, thế mà anh ta còn định đạp lên Vương tổng để dan díu với người khác nữa."
Thẩm Kiều, "Hả?"
"Nhưng anh ta đang hẹn hò với Vương tổng mà, sao lại dan díu với người khác chứ?"
Hà Tập cười khẩy, "Vương tổng kia là đại gia xuất thân từ mỏ than, bao nuôi bảy tám bồ nhí lận. Anh ta là một trong số đó, chẳng qua bây giờ Vương tổng ham của lạ thôi, chưa biết ngày nào sẽ bị đá. Anh ta phải tranh thủ tìm mối khác chứ, nếu không với diễn xuất hạng chót kia cả đời này cũng đừng hòng nổi tiếng."
Thật...... Thật táo bạo làm sao.
Thẩm Kiều nhịn không được cúi đầu tới gần hắn rồi thì thầm, "Vậy Vương tổng có biết không, ông ta có tức giận không?"
"Đương nhiên là không biết rồi, nếu không Vương tổng sẽ xé xác anh ta cho xem. Tại lúc nãy tôi đi toilet nên tình cờ nghe anh ta nói chuyện điện thoại. Nhưng tham vọng của tên này lớn lắm, anh có biết anh ta muốn dan díu với ai không?"
"Ai thế?"
Hà Tập hắng giọng một cái rồi nói khẽ, "Là người mới về nước kia kìa."
Thú thật Thẩm Kiều hoàn toàn không biết người mới về nước là ai, nhưng thấy hắn nghiêm túc như vậy cũng gật đầu theo, "Thì ra là người kia, dễ dan díu lắm à?"
Thiếu niên lắc đầu, "Chẳng biết nữa, tôi chưa gặp anh ta bao giờ. Hôm nay người nhà tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn với anh ta, chắc giờ đang ở trường đua ngựa."
"Ừm......"
Thẩm Kiều chậm rãi đáp, "Chắc người ta không thích nam đâu."
"Cũng đúng......" Hà Tập gật đầu, "Tôi nghe người ta nói thủ đoạn của anh ta tàn ác lắm, còn cực kỳ xấu tính nữa. Nếu anh gặp anh ta thì nhớ tránh xa ra nhé."
Thanh niên trước mặt gầy gò yếu ớt, nhìn là biết không chịu nổi giày vò.
Nghe hắn khuyến cáo, Thẩm Kiều nghiêm túc gật đầu, "Tôi biết rồi, tôi sẽ nhớ kỹ."
Lục Cửu đứng cách họ không xa giật giật khóe miệng, ngẩng đầu yên lặng nhìn trời, không nói lời nào.
Hà Tập lại hỏi cậu, "Anh đến với ai vậy?"
Thẩm Kiều trả lời, "Lục tiên sinh."
Hà Tập không phải người Giang Thành, vì buồn chán nên mới đến đây chơi, tất nhiên cũng không biết Lục tiên sinh mà cậu nói là ai.
Nhưng thiếu niên vẫn gật đầu, "Thì ra là Lục tiên sinh......"
Hắn hỏi: "Anh ta có tốt với anh không?"
Thẩm Kiều cầm xiên nướng, nghe thấy câu này thì sửng sốt, suy tư hồi lâu mới nghiêm túc trả lời hắn.
"Anh ấy tốt lắm, trên đời này chẳng có ai tốt với tôi hơn anh ấy cả."
Anh cứu cậu, cho cậu ăn, cho cậu ở, không hề đòi hỏi gì ở cậu mà chỉ thỉnh thoảng bảo cậu đọc thơ cho mình nghe.
Cậu muốn báo đáp Lục Đình nhưng lại không biết nên làm thế nào.
"Vậy......" Hà Tập nhìn chiếc váy trên người cậu rồi do dự hỏi, "Anh có quan hệ thế nào với anh ta?"
Thanh niên yên lặng cúi đầu xuống, vẻ mặt hơi buồn bã, "Tôi cũng không biết nữa."
"Vậy anh......"
Hà Tập đang định nói tiếp thì thấy Lục Cửu đứng sau lưng cậu, hắn xụ mặt chỉ vào Lục Cửu, "Anh tránh xa tụi tôi chút đi, tụi tôi đang nói chuyện mà."
Lục Cửu không nghe lời hắn mà cúi đầu nhìn Thẩm Kiều, "Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Kiều định nói không cần tránh Lục Cửu, nhưng chợt nghĩ tới gì đó nên lắp bắp hỏi, "Lục Cửu tiên sinh, cho chúng tôi mười phút được không?"
Nghe cứ như hắn đang giám sát cậu vậy.
Quả nhiên thiếu niên mặc áo khoác bóng chày màu đỏ lập tức trừng hắn, "Anh đang giám sát anh ấy hả?"
Lục Cửu cảm thấy mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thở dài nói, "Để tôi sang bên kia, hai người cứ nói chuyện đi, có việc gì thì gọi tôi."
Đợi hắn đi xong, Hà Tập mới chồm tới hỏi, "Sao anh ta tốt với anh mà lại bắt anh mặc đồ nữ?"
Thẩm Kiều không biết giải thích chuyện này với hắn thế nào, chỉ có thể ấp úng, "Tôi nói rồi, không phải anh ấy bắt tôi mặc mà là tôi tự mặc."
Thiếu niên tỏ vẻ "thì ra anh là loại người này".
Thấy Thẩm Kiều đỏ mặt, hắn còn ra vẻ từng trải an ủi cậu, "Không sao, mỗi người đều có sở thích riêng mà, với lại anh đẹp như vậy, không mặc đồ nữ quả là một tổn thất lớn cho nhân loại."
"Không phải sở thích......" Giọng Thẩm Kiều rất nhẹ, "Tôi chỉ không muốn anh ấy bị người khác chế giễu thôi."
Cậu nhìn vạt váy trống rỗng, "Tôi cụt hai chân đã làm anh ấy mất mặt lắm rồi, đâu thể để người khác chế giễu anh ấy là người đồng tính nữa."
Lông mày Hà Tập càng nhíu chặt hơn, "Anh ta nói thế với anh à?"
"Không phải." Thẩm Kiều lắc đầu, "Tôi nghĩ vậy thôi, Lục tiên sinh tốt lắm, tôi không muốn làm anh ấy mất mặt."
Hà Tập ngồi cạnh gấp đến độ xoay quanh như chó con, "Sao anh lại nghĩ vậy chứ? Anh đẹp thế cơ mà, nếu là tôi thì dù anh không làm gì, chỉ cần ngắm anh đã vui muốn chết rồi."
"Nhưng......"
Thanh niên mờ mịt nhìn Lục Cửu đứng phía sau, rốt cuộc vẫn nói ra nỗi lo lắng trong lòng.
"Nhưng anh ấy không thích tôi."
Hà Tập, "Hả?"
"Ủa?!"
Thẩm Kiều nắm chặt vạt váy trong tay, "Tôi muốn hầu hạ anh ấy nhưng anh ấy không cho."
Nhìn đôi chân không trọn vẹn của mình, cậu lại có cảm giác ghê tởm mãnh liệt.
Vì thân hình xấu xí này của cậu nên anh mới không muốn chạm vào cậu sao?
Nhưng cậu đâu cần anh chạm vào mình, cậu chỉ muốn hầu hạ anh thôi mà.
Không ngờ chủ đề đột nhiên chuyển sang kênh người lớn, mặt Hà Tập nóng lên, không biết trả lời thế nào mà chỉ gượng gạo hỏi.
"Anh thích anh ta à?"
Thẩm Kiều nói, "Tôi không muốn xa anh ấy."
Đó là khúc gỗ nổi duy nhất còn sót lại của cậu.
Nhưng cậu không biết ngoài gương mặt này ra mình còn có thể dựa vào thứ gì để giữ chân Lục Đình.
Nhìn vẻ mặt ưu sầu của mỹ nhân, Hà Tập thầm mắng một câu.
Hừ! Đồ đàn ông đểu giả!
Hắn an ủi Thẩm Kiều, "Trên đời thiếu gì đàn ông, còn nhiều lắm, anh ta không thích anh thì đổi người khác là được rồi."
Nhưng thanh niên lắc đầu.
"Cảm ơn cậu đã nghe tôi tâm sự, nhưng phiền cậu đừng kể lại với ai nhé."
"Lục Cửu tiên sinh......" Thẩm Kiều gọi, thấy Lục Cửu nhìn mình mới nói tiếp, "Tôi muốn đi vệ sinh, anh đưa tôi đi được không?"
Cậu muốn rời khỏi đây là thật, muốn đi vệ sinh cũng là thật.
Thiếu niên quá tươi sáng và thẳng thắn, theo bản năng cậu không muốn tiếp xúc với hắn quá nhiều. Bởi vì hắn càng tươi sáng thì càng nhắc nhở cậu thấp kém vô dụng cỡ nào.
Lục Cửu đưa cậu đi vệ sinh, cũng may trang viên có phòng nghỉ, trong phòng có toilet riêng nên cậu tránh được nỗi khó xử nên vào toilet nam hay nữ.
Nhưng Thẩm Kiều gặp chút sự cố trong phòng vệ sinh. Vòi nước bị hỏng, khi cậu vặn vòi rửa tay thì nước bắn ra từ mối nối giữa vòi và bồn rửa mặt, cậu bị xối thẳng vào người, ngực áo gần như ướt đẫm.
Lục Cửu đợi hồi lâu, sau đó trông thấy một chú chó con ướt nhẹp.
"Thẩm tiên sinh, cậu bị sao vậy?"
Thẩm Kiều vén tóc ướt trên trán lên rồi thở dài, "Vòi nước bị hỏng, tôi không tránh kịp nên bị xối ướt."
Lục Cửu không ngờ sẽ gặp phải chuyện này, thấy áo cậu bị ướt quá nửa thì nghĩ cách tìm đồ cho cậu thay.
Hắn định đưa Thẩm Kiều đi cùng nhưng cậu từ chối.
"Đưa tôi theo phiền phức lắm, tôi ở đây chờ anh, nhân tiện hong tóc luôn."
Ngoài phòng nghỉ là một khoảng sân yên tĩnh, cây phong trong sân dần chuyển sang màu đỏ, ánh nắng tươi đẹp, phong cảnh hết sức nên thơ.
Lục Cửu nghĩ nơi này chẳng có ai lui tới, vả lại hắn đi tìm áo cũng không lâu, thế là đồng ý để cậu chờ ở đây.
Thẩm Kiều dõi theo Lục Cửu đi xa, sau đó đẩy xe lăn đến chỗ có nắng, cầm tấm chăn mỏng trên đầu gối lau tóc rồi híp mắt phơi nắng.
......
Tống Việt xuống ngựa, trợ lý đi phía sau đưa cho hắn một chai nước.
Hắn nhận lấy nước rồi thong thả đi tới phòng nghỉ bên kia.
"Tống tổng, Trần tiểu thư đang tìm anh đấy, anh không tới xem sao?"
Người đàn ông nhíu mày, trong lòng bực bội nhưng không để lộ ra mặt, "Lát nữa tôi sẽ giải thích với cô ấy."
"Vậy còn Lục tổng thì sao ạ? Phu nhân dặn ngài nhất định phải làm thân với anh ta."
Nhắc đến Lục Đình, hắn siết chặt chai nước trong tay, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, "Để sau hẵng nói."
Trợ lý đi theo hắn đến ngã rẽ, lá phong đỏ rực đập vào mắt, đã đến phòng nghỉ.
"Cậu về trước đi, để tôi vào thay đồ."
Thấy trợ lý lui ra ngoài, Tống Việt xoa trán rồi tiếp tục đi tới trước.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì hắn đột ngột dừng lại rồi đứng sững tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]