🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Kiều cúi đầu xuống theo phản xạ, một giây sau cậu cảm thấy đỉnh đầu mình sượt qua cửa xe, sau đó cậu được đặt ngay ngắn lên ghế.

Người đàn ông buông tay ra, thân hình cao gầy lùi lại, thong dong rời khỏi người cậu.

Sau đó cửa xe bị đóng lại. Thẩm Kiều chưa kịp phản ứng thì Lục Đình đã đi vòng sang bên kia để lên xe.

Anh ngồi cạnh Thẩm Kiều, hai người cách nhau một nắm tay, không nói năng gì nhưng cảm giác tồn tại lại mạnh đến mức khiến người ta khó lòng xem nhẹ.

Xe từ từ lăn bánh, Lục Cửu hạ vách ngăn xuống, chỗ ngồi phía sau lại biến thành không gian riêng của cậu và Lục Đình.

Không hiểu sao Thẩm Kiều bỗng thấy hơi ngại.

Lục Đình vuốt ve viên đá quý nạm trên cây gậy, nghĩ xem nên bắt chuyện thế nào. Nhưng anh chưa kịp nghĩ ra thì thanh niên bên cạnh đã lên tiếng trước.

"Lục tiên sinh, lần sau anh không cần bế tôi đâu, mấy việc vặt vãnh này cứ giao cho trợ lý là được rồi ạ."

Lục Đình liếc nhìn cậu rồi nghĩ thầm.

Người trước mắt luôn âm thầm chọc tức anh, khổ nỗi anh lại không sao nổi nóng được.

"Cậu không muốn tôi bế à?"

"Không phải." Thẩm Kiều lắc đầu, "Thân phận anh cao quý, không nên làm chuyện này đâu ạ."

Trước đây ở nhà họ Thẩm, mỗi lần có việc cần ra ngoài, Thẩm Thu Hòa luôn bảo dì giúp việc trong nhà bế cậu lên xe.

Dì giúp việc đã quen làm việc nặng nên động tác mạnh bạo, đôi khi cậu bị đụng đau nhưng không dám nói.

Cậu là gánh nặng đối với họ, gánh nặng sao có thể bày tỏ suy nghĩ của mình được?

Người đàn ông lạnh lùng nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, "Cao quý? Tôi cao quý cỡ nào vậy?"

Thẩm Kiều bị cơn giận đột ngột của anh dọa sợ, nép sát cửa xe rồi lí nhí, "Lục tiên sinh, tôi......"

Cậu nghĩ anh ở biệt thự lớn như vậy, có nhiều người hầu như vậy, đi xe đắt tiền như vậy, sao lại không cao quý chứ?

Nhưng nhìn bộ dạng người đàn ông hiện giờ, trực giác mách bảo Thẩm Kiều không nên nói ra lời này.

Lục Đình buông gậy ra, cây gậy dài hơn một mét nằm giữa hai người.

Anh ngả người ra sau rồi hờ hững chỉ vào chân phải của mình.

"Cậu biết không, hồi bé cái chân này đã bị gậy sắt to tướng quất mạnh vào."

"Cậu đã bao giờ thấy xương bị đánh biến dạng chưa? Nó cong queo xấu xí, bên phải lồi lên, cong như hình chữ V, thậm chí tôi có cảm giác khúc xương kia sẽ đâm rách da lòi ra ngoài nữa cơ."

Thẩm Kiều giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, "Anh......"

Lục Đình cười, "Cậu thấy đấy, Lục tiên sinh cao quý trong miệng cậu hai năm trước chỉ là một thằng què đi đâu cũng phải chống gậy thôi."

"Suốt những năm tôi đi học, thậm chí các bạn trong lớp không biết tên tôi mà toàn gọi là thằng què."

Giọng người đàn ông bình thản như đang kể chuyện của người khác.

"Sau đó tôi tiếp quản nhà họ Lục, đến giờ vẫn không ai dám nhắc tới hai chữ thằng què trước mặt tôi. Không phải vì chân tôi đã lành mà vì nếu kẻ đó dám thốt ra hai chữ này trước mặt tôi, tôi sẽ biến hắn thành thằng què kế tiếp."

"Thẩm Kiều......"

Anh trầm ngâm nói, "Cậu không bao giờ chặn được tin đồn, cũng không thể ngăn cản những ánh mắt khác thường kia. Điều cậu cần làm không phải là trốn tránh mà là khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn."

"Cậu không thể ngăn cản bọn họ nói thế nào nghĩ thế nào, nhưng nỗi sợ hãi sẽ khiến bọn họ biết mình nên nói gì và nghĩ gì."

Nghe anh nói, Thẩm Kiều run lên.

Trong thoáng chốc, trái tim nhạy cảm tự ti của cậu như bị thứ gì gõ nhẹ, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

"Lục tiên sinh......" Thẩm Kiều mấp máy môi, giọng nói như lơ lửng trong không khí, không tìm thấy chỗ đáp.

"Sao lúc đó anh lại cứu tôi?"

Đã gần một tháng trôi qua kể từ đêm mưa hôm đó, giờ Thẩm Kiều mới nhớ hỏi chuyện này.

Lục Đình quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, "Chắc vì tôi lương thiện ấy mà."

"Anh đâu phải người như vậy." Thẩm Kiều nói.

Trực giác của động vật ăn cỏ luôn rất nhạy bén. Cậu không biết Lục Đình là người thế nào, nhưng ít nhất cũng chẳng liên quan gì đến lương thiện cả.

"Cậu hiểu rõ tôi lắm à?"

Thanh niên khựng lại, sau đó giơ tay ra hiệu với anh, "Chút xíu thôi ạ."

Thấy cậu như vậy, người đàn ông cười khẽ rồi ăn ngay nói thật, "Chắc vì bộ dạng cậu dầm mưa lúc đó khá giống tôi ngày xưa."

Bị vứt bỏ, bị chà đạp, bị bỏ mặc tự sinh tự diệt, cùng với nỗi chết lặng trong đôi mắt kia.

Khi Thẩm Kiều lên tiếng, anh đã nhận ra ngay.

Cậu chính là streamer xa xôi vạn dặm bầu bạn với mình mỗi ngày.

Thú thật khi đọc những tin nhắn hỏi ý kiến kia, tâm trạng anh đang rất bực bội. Thế là anh tỏ thái độ cao ngạo hờ hững, kéo một người vốn đã ở trong bùn lầy vào bóng tối sâu hơn.

Vì vậy khi thấy thanh niên mang vết thương trên trán, đôi mắt xinh đẹp phủ một màu xám tĩnh mịch, hỏi anh có thể đưa cậu đến cạnh rào chắn hay không, trái tim vốn đã đen tối từ lâu của Lục Đình chợt cảm nhận được một tia áy náy.

Nhưng nỗi áy náy muộn màng kia còn nhẹ hơn lông hồng.

Anh không nói nên lời.

"Đâu có giống nhau." Thẩm Kiều nói, "Tôi khác với Lục tiên sinh mà."

Mặc dù anh từng bị người khác chế giễu như cậu nhưng hôm nay anh là Lục tổng cao quý, những kẻ chế giễu anh đều bị đạp dưới chân.

Anh đã thoát ra khỏi đầm lầy.

Còn cậu thì chưa.

Cuộc sống quá mệt mỏi, Thẩm Kiều không có sức để thoát ra.

Lục Đình nhíu mày.

Cảm giác kỳ quái kia lại xuất hiện trong lòng anh.

Nhưng anh chưa kịp nghĩ kỹ thì xe đã đến nơi.

Thẩm Kiều nhìn ra cửa xe, ánh mắt lộ vẻ thán phục, "Chúng ta đến rồi sao? Cảnh ở đây đẹp thật."

Lục Đình giải thích, "Đây là sơn trang tư nhân nên phong cảnh cũng không tệ lắm."

Anh xuống xe rồi bế Thẩm Kiều đặt lên xe lăn.

Thấy vẻ mặt cậu sinh động hơn hẳn ngày thường, chẳng biết Lục Đình nghĩ gì mà cam tâm tình nguyện ngồi xuống sửa lại chiếc váy xộc xệch của Thẩm Kiều.

Vẻ mặt anh dịu dàng hiếm thấy, "Đến lúc đó tôi sẽ bảo Lục Cửu đi theo cậu, cần gì hoặc muốn đi đâu thì cứ nói với cậu ấy, ai bắt nạt mình thì mình bắt nạt lại, có tôi ở đây cậu không cần nhịn đâu."

Anh nhìn đôi mắt như thỏ con của thanh niên, suy nghĩ giây lát rồi nói thêm, "Nếu không dám thì ghi nhớ ngoại hình kẻ đó rồi nói lại với tôi hoặc Lục Cửu."

Thẩm Kiều chưa bao giờ tham gia những sự kiện thế này nên trong lòng hơi bất an.

Vì chuyện xảy ra trước khi lên đường nên họ đến muộn hơn dự kiến ​​gần hai mươi phút, gần như đến sát giờ.

Phong cảnh sơn trang rất đẹp, mô phỏng kiến ​​trúc nhà vườn, có đình đài và cầu nhỏ nước chảy. Đi theo nhân viên rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, họ ra đến sân sau.

Ở đó có một sân golf rộng thênh thang.

Người bên trong đã tới đủ, hình như chỉ còn chờ Lục Đình, vừa thấy anh thì đồng loạt đứng dậy chào hỏi.

Thẩm Kiều và Lục Cửu đứng phía sau nhìn anh bị đám người vây quanh, không kiêu ngạo không tự ti trò chuyện với bọn họ. Anh có gương mặt điển trai và vóc dáng cao lớn, nhìn từ xa giống như hạc giữa bầy gà, hết sức nổi bật.

Chốc lát sau, những ánh mắt dò xét kia dán vào Thẩm Kiều.

Thật ra ngay từ lúc cậu đến, đám người đã chú ý đến sự hiện diện của cậu.

Rõ ràng chỉ là tóc đen váy trắng đơn giản nhưng gương mặt kia thật sự quá đẹp, đẹp đến nỗi từ lúc cậu vào sân golf thì ánh nắng phai nhạt hẳn đi, cậu biến thành viên minh châu duy nhất tỏa sáng lấp lánh.

Chẳng biết ai mở miệng hỏi trước, "Lục tổng giới thiệu người đẹp mình dẫn đến được không?"

Bắt gặp những ánh mắt dò xét ngấm ngầm hoặc công khai xung quanh, Lục Đình khó chịu tặc lưỡi.

Anh đến cạnh Thẩm Kiều rồi đặt tay lên vai cậu như trấn an, "Đây là bạn nhỏ nhà tôi, ngày thường ít khi ra ngoài nên hơi sợ người lạ, dẫn cậu ấy đi giải sầu một chút."

Cảm nhận được sức nặng trên vai, Thẩm Kiều bình tĩnh lại rồi ngẩng mặt cười nói, "Chào mọi người, tôi tên Thẩm Kiều."

Lục Đình cúi xuống gần cậu, trong mắt hiện ra ý cười mờ nhạt, "Được rồi, những chuyện tiếp theo cậu không cần để ý nữa, tôi đi thay đồ đây, bên kia có đồ ăn, để Lục Cửu đưa cậu tới đó nhé?"

Thẩm Kiều theo bản năng nắm chặt nút áo vest của anh, "Không cần để ý thật sao?"

Lục Đình cúi nhìn rồi bất giác đưa tay xoa nhẹ đầu cậu một cái.

"Tôi chỉ nói đưa cậu đến giải sầu chứ có bảo cậu làm việc khác đâu. Đi đi, có Lục Cửu ở đây không ai dám bắt nạt cậu đâu."

Thẩm Kiều thả tay ra, nghĩ thầm còn lâu mình mới để người khác bắt nạt.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì mà cúi đầu né tránh những ánh mắt kia, để Lục Cửu đẩy mình đi.

Đi tới trước một đoạn, quả nhiên trông thấy cách đó không xa có một khu nghỉ ngơi, bên trong bày trái cây và món ăn nhẹ, còn có nhân viên phục vụ đồ nướng.

Lục Cửu giải thích với cậu, "Bọn họ đều là người nhà hoặc bạn gái do các giám đốc khác dẫn tới."

Thẩm Kiều tinh mắt nhìn thấy trong đám người kia có mấy chàng trai tuấn tú.

Cậu hỏi Lục Cửu, "Mấy anh kia cũng là người nhà sao?"

Lục Cửu quay đầu nhìn rồi ho khan một cái, "Không phải người nhà mà là bạn trai."

"Hả?!" Thanh niên thảng thốt, "Dẫn bạn trai tới cũng được à?"

Lục Cửu nhìn khuôn mặt xinh đẹp và chiếc váy bay phất phơ trong gió của cậu, đột nhiên trầm mặc.

Chẳng biết Lục Đình đã nói gì với cậu mà cậu lại nghĩ không thể dẫn theo bạn trai.

Thẩm Kiều túm váy, vành tai ửng đỏ.

Hình như......

Cậu tài lanh làm chuyện ngốc nghếch rồi.

Thẩm Kiều chưa tới gần mà người trong khu nghỉ ngơi đã nhìn thấy cậu.

Vết sẹo trên mặt Lục Cửu quá rõ ràng, muốn không nhận ra hắn cũng khó.

Hôm nay Phó Nhàn cũng tham dự sự kiện này.

Đàn ông có việc của đàn ông, phụ nữ cũng có việc của phụ nữ. Bà có mối giao hảo với các phu nhân trong giới, cộng thêm vợ chồng đầm ấm và hai cậu con trai giỏi giang, có thể xem là kẻ chiến thắng chân chính trong cuộc đời.

Bà phát hiện ra Thẩm Kiều đầu tiên nhưng không nói gì, đến khi người bên cạnh nhìn sang rồi băn khoăn hỏi, "Người kia là ai thế?"

Có người nói, "Chẳng biết nữa. Nhưng người đẩy xe lăn hình như là trợ lý của Lục tổng dạo gần đây nổi như cồn thì phải."

"Lục tổng? Lục tổng nào?"

"Còn ai vào đây nữa, Lục Đình của Hằng Viễn chứ ai. Buổi tiệc này được tổ chức vì anh ta, nếu không nhờ Tống phu nhân thì chồng tôi chưa chắc đã có cửa đâu."

Phó Nhàn đặt ly cà phê xuống rồi chủ động đứng dậy nghênh đón.

Bà mặc bộ đồ thể thao màu đỏ rực, vóc dáng cực chuẩn nên hoàn toàn nhìn không ra đã ngoài bốn mươi.

Bà đi tới trước mặt Thẩm Kiều với nụ cười thân thiện, chẳng có chút kiêu ngạo nào, "Trợ lý Lục, lâu rồi không gặp, tôi còn sợ hôm nay Lục tổng không tới nữa. Lần trước sinh nhật Tiểu Việt, nó thích bộ đồ trà Lục tổng tặng lắm, đặt trong phòng làm việc của mình, còn định hôm nào mời Lục tổng đến để đích thân pha trà cho ngài ấy nữa."

Lục Cửu lịch sự mỉm cười, "Tống phu nhân khách sáo quá, Tiểu Tống thích bộ đồ trà kia là được rồi. Nhưng Lục tổng của chúng tôi ở nước ngoài lâu năm nên không rành văn hóa Trung Quốc lắm, trà lại càng không rành."

Trên mặt Phó Nhàn vẫn giữ vẻ tươi cười, "Suy cho cùng trà cũng chỉ là đồ uống giải khát mà thôi."

Bà quay sang nhìn Thẩm Kiều, "Đây là?"

Lục Cửu giới thiệu, "Thẩm Kiều, Lục tổng sợ cậu ấy ở nhà một mình buồn nên dẫn ra ngoài chơi. Tiểu...... Tiểu thư nhà tôi sợ người lạ, cũng không thích giao tiếp, các phu nhân cứ hàn huyên đi ạ."

"Thế à......" Phó Nhàn hướng ánh mắt vào "cô gái" ngồi trên xe lăn, khi thấy dung mạo thanh tú của cậu, ngay cả Phó Nhàn già dặn từng trải cũng sững sờ hai giây.

Nhưng Lục Cửu đã nói vậy thì bà không thể làm gì khác, chỉ có thể lùi sang bên cạnh để họ đi qua.

Ngay sau đó, bà liếc xuống chiếc váy bên dưới, bỗng nhiên đứng sững tại chỗ.

Một cơn gió thổi qua làm chiếc váy trắng tinh bay phất phơ, nhưng khi mép váy tốc lên, bên dưới trống rỗng chẳng có gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.