Người đàn ông mặc bộ vest màu xám tro ngồi trên sofa trong phòng khách, cầm điện thoại xử lý hồ sơ còn dang dở đêm qua.
Liếc thấy Lục Cửu vào, anh nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên. "Chờ chút."
Trên đầu Lục Cửu hiện ra một dấu "?", "Chờ gì ạ?"
"Thẩm Kiều cũng đi nữa, chờ cậu ấy."
Lục Cửu sững sờ, "Thẩm tiên sinh đi chung với anh à? Nhưng cậu ấy......"
Lục Đình ngẩng mặt lên liếc hắn một cái, "Cậu ấy làm sao?"
Lục Cửu nắm chặt chìa khóa xe làm cạnh sắc ấn vào lòng bàn tay, cố gắng để giọng mình có vẻ khách quan nhất, "Lục tổng. Anh dẫn cậu ấy tới buổi họp lần này chẳng có ích lợi gì đâu."
E là còn bị chỉ trích vì một chàng trai tàn phế hai chân nữa.
Những ánh mắt kỳ thị kia sẽ không hướng vào Lục Đình mà chỉ có Thẩm Kiều hứng trọn.
Về mặt đạo đức nghề nghiệp, hắn không có quyền xen vào quyết định của Lục Đình. Về mặt suy nghĩ cá nhân, hắn không mong thanh niên xuất hiện công khai với Lục Đình.
Lục Đình đặt điện thoại xuống, "Tôi có suy tính của mình, có tôi ở đây không ai dám nói gì đâu."
Lục Cửu hỏi, "Vậy sau lưng thì sao?"
Lục Đình cười như không cười liếc hắn một cái, "Xem ra cậu quan tâm cậu ấy quá nhỉ?"
Lục Cửu cúi đầu xuống, "Em không dám."
Lục Đình lườm hắn, "Hồi đó tôi què chân, người nhà họ Lục chửi thẳng mặt tôi là thằng què, thằng tạp chủng xấu xí, sao không thấy cậu nói đỡ cho tôi. Giờ chưa đầy một tháng mà cậu đã lo người khác nói xấu sau lưng Thẩm Kiều rồi à?"
Lục Cửu nghĩ thầm anh và cậu ấy giống nhau chắc? Người ta là đóa hồng mong manh, còn anh thì sao? Khủng long bạo chúa cao mét chín, trước mặt cười hì hì, sau lưng đánh gãy răng mấy kẻ dám cười mình. Ai dám nói Lục Đình là thằng què trước mặt anh chứ? Chán sống rồi à.
Lục Đình cảm thấy hình như Lục Cửu hiểu lầm gì đó về Thẩm Kiều thì phải? Mấy ngày nay ở chung, thanh niên còn lâu mới yếu đuối như họ nghĩ, nhưng......
Anh gõ gõ tay vịn sofa, đưa ra lời giải thích hiếm hoi, "Cậu ấy đâu thể ru rú trong nhà cả đời được, cũng phải học làm quen với ánh mắt người khác chứ."
Hơn nữa anh vẫn chưa xác định tình huống đêm đó có phải là ngẫu nhiên hay không. Dù sao đưa người đi đây đi đó cũng có lợi hơn.
Nghe anh nói vậy, Lục Cửu biết chuyện này đã hết đường cứu vãn.
Hắn đưa tay lên xem đồng hồ, còn bốn mươi phút nữa, "Vậy Thẩm tiên sinh chuẩn bị xong chưa ạ? Có cần em đi gọi cậu ấy không?"
Lục Đình đứng lên khỏi sofa, bộ vest được may vừa khít tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài của anh, toát ra vẻ lịch lãm phong độ, "Để tôi đi."
Anh lên tầng hai, dừng lại trước cửa phòng Thẩm Kiều rồi đưa tay gõ cửa.
Bên trong vọng ra một giọng nói nhẹ nhàng "Chờ chút ạ".
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.
Rất nhiều năm sau, khi Lục Đình nhớ lại ngày hôm nay, cảnh tượng đầu tiên hiện ra trong đầu anh là nắng chiều rực rỡ chiếu vào phòng Thẩm Kiều, mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát.
Đám bụi li ti lơ lửng trong nắng rơi vào lông mày thanh niên như bụi vàng lấm tấm, muốn tới gần nhưng lại sợ đường đột.
Anh đứng cạnh cửa, tay còn đặt trên nắm cửa, lòng bàn tay ấm áp kề sát nắm cửa lạnh lẽo, chỉ giây lát sau tay đã rịn đầy mồ hôi.
Nhưng anh không hề phát giác, cả hơi thở và nhịp tim đều theo gió bay xa.
Thẩm Kiều và anh nhìn nhau qua cánh cửa, anh đứng trong hành lang tối tăm, thanh niên ngồi trong ánh sáng rực rỡ, cánh cửa kia hệt như một dải phân cách rõ ràng.
Thanh niên không hề nhận ra sự thất thố của anh mà ngẩng mặt lên, mấy sợi tóc vương trên đuôi mày, giọng nói mềm mại hơn ngày thường, "Lục tiên sinh."
Hồi lâu sau Lục tiên sinh mới tìm lại được giọng mình, "Cậu......"
Anh vừa mở miệng thì giọng khàn đặc, "Sao lại ăn mặc thế này?"
Thẩm Kiều nhìn anh. Môi cậu thoa son rất nhạt, hiện ra ánh nước lấp lánh, khi cậu nói chuyện, ánh mắt Lục Đình vô thức dán vào môi cậu.
"Anh không thích à?"
Anh không thích à......
"Ầm" một tiếng, Lục Đình cảm thấy có sợi dây nào đó vừa đứt lìa trong đầu mình, trước mắt chỉ có đôi môi khép mở kia.
Đôi môi thanh niên đầy đặn, mấu môi nhô lên, nhìn như quả anh đào chín mọng, chỉ cần anh ấn nhẹ một cái thì nước sẽ chảy đầy tay.
Lục Đình thả tay ra rồi dời mắt xuống dưới, chiếc đầm trắng tựa như hoa dành dành nhiều cánh, gió thổi qua làm mép váy bay phất phơ.
Lục Đình: "......"
Lục Đình thầm chửi tục rồi lùi lại một bước, nhắm mắt trấn tĩnh hồi lâu mới mở ra.
"Ai bảo cậu mặc thế này?"
"Tôi tự mặc ạ." Thẩm Kiều nói, "Anh nói ai cũng dẫn theo bạn gái mà."
Lục Đình còn đang nghĩ xem mình nói vậy lúc nào thì thanh niên đã lấy khăn lụa quàng quanh cổ để che đi yết hầu nho nhỏ. Mái tóc đen dài xõa tung, chiếc đầm trắng được ánh nắng dát lên một tầng sáng dìu dịu.
Cậu đẩy xe lăn đến trước mặt Lục Đình, giọng nói trong trẻo hơn bình thường rất nhiều, nghe chẳng khác gì giọng nữ, "Tôi mặc thế này mới không làm Lục tiên sinh mất mặt."
Ánh mắt Lục Đình đảo qua mặt cậu rồi cố dời sang chỗ khác, giọng nói vẫn hơi khàn, "Ai mua đồ cho cậu?"
"Tôi nhờ quản gia Andy mua giùm."
Giờ thì anh đã hiểu tại sao sáng nay Andy nhìn mình như kẻ biến thái.
Nếu không phải Lục Đình hoàn toàn không biết gì về chuyện này thì anh cũng sẽ nghĩ mình là đồ biến thái thật.
"Sao không bàn với tôi?"
Thẩm Kiều ngoẹo đầu suy nghĩ một lát rồi trả lời, "Vì Lục tiên sinh là người tốt, nếu tôi bàn với anh chắc chắn anh sẽ không đồng ý. Nhưng tôi không muốn anh bị người khác chế giễu."
Đây là lần đầu tiên có người nói với Lục Đình anh là người tốt.
Lục Đình bị phát thẻ người tốt nghiến răng hỏi, "Cho nên cậu thà ép mình giả gái chứ không để tôi bị người khác chế giễu sao?"
Thẩm Kiều đã nhận ra Lục Đình có vẻ không vui, nhưng cậu cứ tưởng anh sợ mình giả gái không giống sẽ làm anh mất mặt.
"Hồi bé tôi bị mẹ...... bị Thẩm Thu Hòa nuôi như con gái, lúc đó bà ngoại thích tôi lắm, sau này bà ấy già cả lú lẫn phải ở luôn trong bệnh viện. Để lấy lòng bà, Thẩm Thu Hòa luôn bắt tôi giả gái mỗi lần đến thăm bà, bao năm nay bà vẫn không biết tôi là con trai, tôi......"
Cậu nhìn Lục Đình, "Tôi có kinh nghiệm lắm, không để ai phát hiện đâu."
Cậu nghĩ ngợi rồi nắm tay áo vest của Lục Đình, "Lục tiên sinh, tôi thật sự sẽ không làm anh mất mặt đâu."
Thẩm Kiều cụp mắt xuống, "Chân tôi đã phiền lắm rồi, tôi không muốn chỗ khác cũng trở thành mối phiền toái."
Bỗng dưng Lục tiên sinh nói không nên lời.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay xanh xao đang nắm tay áo mình như rụt rè lấy lòng.
Lục Đình chợt thấy hơi hối hận vì muốn dẫn cậu theo. Anh nghĩ biệt thự lớn như vậy, nuôi cậu cả đời không ra ngoài thì đã sao?
Anh có tiền mà, đâu phải nuôi không nổi.
Nhưng khi đối diện với gương mặt kia của Thẩm Kiều, mọi lời muốn nói đều tan biến sạch, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một chữ.
"Được."
Thanh niên nhoẻn miệng cười, đôi mắt vui vẻ cong lên, ánh nắng chiếu vào mặt cậu làm Lục Đình ngẩn ngơ.
.
Lục Cửu ở phòng khách gấp đến độ xoay quanh, đã sắp đến giờ mà vẫn chưa thấy Lục Đình và Thẩm Kiều xuống.
Hắn đang định lên lầu thúc giục thì cửa thang máy ở phòng khách "ting" một tiếng.
Hắn giương mắt nhìn sang.
Đi phía trước là Lục Đình, thân hình cao lớn của anh che kín Thẩm Kiều sau lưng nên Lục Cửu chỉ thấy loáng thoáng cậu mặc áo trắng.
Hắn không nghĩ nhiều mà thúc giục Lục Đình, "Lục tổng, sắp đến giờ hẹn rồi, chúng ta mau đi thôi."
Lục Đình điềm tĩnh "ừ" một tiếng.
Lục Cửu cầm chìa khóa xe đi trước, lúc ra cửa chẳng biết hắn liếc thấy gì mà dừng chân lại, sau đó từ từ quay đầu.
Lúc này Lục Đình đi sau Thẩm Kiều đẩy xe lăn cho cậu, Thẩm Kiều hoàn toàn bại lộ trước mặt Lục Cửu.
Lục Cửu: "!"
Hắn suýt đụng đầu vào cửa, thấy mỹ nữ váy trắng tóc đen trên xe lăn thì dụi mắt nhìn lại lần nữa, "Thẩm...... Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Kiều trang điểm rất nhạt, vẻ nam tính bị trung hòa, cả người toát ra vẻ dịu dàng, thậm chí còn nữ tính hơn cả phụ nữ thật sự.
"Tôi đây, hôm nay tôi là bạn gái của Lục tiên sinh."
Lục Cửu trố mắt nhìn Lục Đình, ánh mắt kia giống hệt ánh mắt Andy nhìn anh sáng nay.
Một ánh mắt dành cho kẻ biến thái. Chỉ thiếu điều hỏi anh "Ngài còn có đam mê này nữa sao".
Lục Đình cười lạnh, "Sao bảo sắp trễ cơ mà, đứng đó làm thần giữ cửa à?"
Thẩm Kiều vội giải thích, "Tôi tự nguyện chứ không phải Lục tiên sinh bắt tôi làm vậy đâu."
Lục Cửu không tin lời Thẩm Kiều. Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Lục Đình muốn dẫn theo Thẩm Kiều, hóa ra là vì mục đích này.
Trước ánh mắt sắp giết người của sếp mình, Lục Cửu cầm chìa khóa đi lấy xe, nhưng đi hai bước lại nhịn không được quay đầu nhìn thanh niên trên xe lăn.
Gu thẩm mỹ của Lục Cửu cũng giống như tướng mạo trai thẳng của hắn, bẩm sinh không cưỡng lại được tóc đen dài, huống chi còn mặc váy trắng, đích thị là ánh trăng sáng trong mộng của hắn. Hai điều này cộng thêm gương mặt Thẩm Kiều quả thực là đỉnh của đỉnh.
Trong tiểu thuyết đám thư ký ngày ngày đọc lén ở văn phòng, chẳng phải đây chính là dáng vẻ ánh trăng sáng mà tổng tài bá đạo không quên được sao?
Lục Cửu thề mình tuyệt đối không có ý đồ gì với người của sếp. Nhưng gặp người đẹp ai cũng muốn nhìn thêm mấy lần, hắn cũng không ngoại lệ.
Khi hắn quay đầu nhìn trộm lần nữa thì Lục Đình đã đứng chặn trước mặt Thẩm Kiều.
Anh hờ hững nhướng mày nhìn Lục Cửu, giọng điệu không mặn không nhạt, "Đẹp lắm hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]