Ngày hôm sau, khi Lục Đình thức giấc vẫn chưa đến bảy giờ sáng.
Nắng sớm mờ nhạt không thể xuyên qua màn cửa dày mà chỉ len lỏi qua khe hở, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dáng lờ mờ trong phòng.
Cảm nhận được sức nặng trên vai, anh quay đầu sang.
Chẳng biết thanh niên đã dựa vào vai anh từ lúc nào, cậu nằm nghiêng, gần nửa khuôn mặt vùi vào vai anh, hơi thở đều đều, hai má ửng hồng.
Hơi thở hai người hòa vào nhau, bỗng nhiên Lục Đình nảy ra một ý nghĩ hoang đường rằng họ đã ngủ chung như thế này vô số ngày đêm.
Nhưng chỉ trong tích tắc ý nghĩ này đã bị anh dằn xuống.
Anh xoay người xuống giường.
Làm việc hơn mười ngày liền không ngủ không nghỉ, Lục Đình quyết định cho mình nghỉ một ngày.
Andy đang ở ngoài vườn chỉ huy công nhân tỉa cây, thấy anh xuống lầu thì cung kính chào hỏi.
Trông thấy hắn, Lục Đình dừng chân lại, ánh mắt hơi do dự, "Cậu qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Andy đi tới trước mặt anh.
Lục Đình cụp mắt nhìn hắn. Anh mặc đồ ngủ màu đen, áo để hở hai nút lộ ra cơ ngực săn chắc.
"Thẩm Kiều...... dạo này sống thế nào?"
Thanh niên quá trầm lặng, cả ngày ngoài lúc ăn cơm ra Andy rất ít khi thấy cậu. Nhưng nghe Lục Đình hỏi, Andy chỉ có thể trả lời những gì mình biết.
"Thẩm tiên sinh thích yên tĩnh nên hầu như chỉ ở trong phòng, thỉnh thoảng mới ra sân sau đi dạo, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-kieu-diem-cua-dai-lao-hao-mon/3736123/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.