Chương trước
Chương sau
Vạn Luân Thành cuộn tròn bàn tay lại thành nắm đấm, trong lòng không vui nhưng lại không thể nói ra được.

Anh không muốn bọn họ chỉ dừng lại ở mối quan hệ tình tiền như thế…

Nhưng biết sao được chứ, Doãn Doanh không có cùng một cảm xúc với anh. Tới tận lúc này cô vẫn chưa từng có cảm giác yêu đương gì với Vạn Luân Thành. Cô vẫn luôn cho rằng giữa anh và cô chỉ có thể tồn tại mối quan hệ tình tiền này thôi. Và cô ấy đã thẳng thừng từ chối anh mà chẳng chút do dự nào.

Có lẽ đoạn thời gian hạnh phúc của những năm đó chỉ là Vạn Luân Thành anh tự mình ảo tưởng vẽ ra một cuộc sống hạnh phúc, vốn dĩ Doãn Doanh không hề có tình cảm với anh giống như anh có với cô.

Vạn Luân Thành lại một lần rồi một lần chịu tổn thương khi không được đáp lại tình cảm. Lần đầu tiên người đàn ông nọ cảm thấy bản thân mình lại bất lực đến thế, dùng đủ mọi cách chỉ muốn giành lấy một ít tình yêu của cô gái nọ.

Thế nhưng cô mãi không chịu nhìn về phía anh.

Phải làm thế nào Doãn Doanh mới thích anh đây chứ? - Vạn Luân Thành không có kinh nghiệm yêu đương, cái này anh không biết được.

Thế nên người đàn ông nọ liền đổi trắng thay đen, nghĩ vội một kế sách thật ấu trĩ làm sao.

“Tôi chỉ là muốn giúp em mà thôi. Em đến một câu cảm ơn cũng không buồn cho tôi, còn ở đó chê trách nghĩ xấu tôi như thế!”

“Anh giúp tôi?”

Bỗng dưng thái độ của Vạn Luân Thành thay đổi, Doãn Doanh bị xoay mòng mòng cũng chẳng hiểu gì, cô nhíu mày nhìn anh: “Anh muốn giúp tôi cái gì chứ?”

“Không phải Chung Sở Hòa làm em khóc hay sao? Tôi giúp em trả đũa y.”

“Sao cơ…?”

Doãn Doanh vẫn không thể hình dung ra được, trả đũa Chung Sở Hòa sao… trả đũa bằng cách nào chứ?

Thấy cô tròn xoe mắt, Vạn Luân Thành lại nở một nụ cười nồng đậm vẻ hạ lưu.

“Em hiện tại không làm bạn gái của y nữa, chuyển sang làm mợ của y. Để xem Chung Sở Hòa và Hà Thương còn có thể tổn thương em được nữa hay không?”

“…” Doãn Doanh thật sự cạn lời.

Cô không nói nổi chỉ biết thở dài một hơi, chẳng muốn nhìn mặt Vạn Luân Thành nữa.

Anh ta có biết anh ta đang nói cái gì không?

“Anh tránh ra cho tôi đi…”

Doãn Doanh đẩy người ra, lần này người đàn ông nọ thực sự buông tay thả tự do cho cô.

Doãn Doanh cũng nhân cơ hội mà chuồn lẹ, thầm đem tám đời tổ tông nhà họ Vạn ra thăm hỏi một lượt. Nhưng sau cùng vẫn là chốt lại một câu trong lòng:

Vạn Luân Thành anh đúng là kẻ điên mà!



Mặc dù rất không vui khi mà Doãn Doanh chỉ nhận định mối quan hệ giữa bọn họ chỉ dừng lại ở giao dịch tình tiền, thế nhưng Vạn Luân Thành không hề có ý định từ bỏ.

Vạn Luân Thành anh trước giờ vẫn luôn là một con người rất cố chấp. Đó chính là ưu điểm cũng như là khuyết điểm của anh.

Chỉ cần là việc gì anh đã quyết tâm thì nhất định phải làm cho bằng được.

Một lần vụt mất Doãn Doanh đối với Vạn Luân Thành đã là quá đủ rồi. Suốt 3 năm này, hận và yêu triền miên dây dứt trong lòng anh, thực sự đã khiến anh quá mệt mỏi chẳng thể nào chịu đựng được nữa.

Vốn dĩ muốn dằn vặt khiến cô chịu khổ sở dày vò thêm một chút, để cô nếm trải được hết những nỗi đau của anh trong suốt những năm qua.

Thế nhưng sau cùng Vạn Luân Thành lại mềm lòng.

Anh trước giờ chẳng phải là loại người thương hoa tiếc ngọc, không dễ dàng gì bị nước mắt của nữ nhân làm tâm mình lay động.

Thế nhưng người đó lại là Doãn Doanh, anh cũng không ngờ chính mình lại như thế không nỡ tiếp tục xuống tay.

Sau cùng vẫn là không chịu được nhìn cô thống khổ, đến tìm cô trong đêm chỉ để cảnh báo với cô những chuyện sẽ xảy ra sắp tới.

Vạn Luân Thành biết Doãn Doanh luôn cố tỏ ra kiên cường mạnh mẽ, thế nhưng thật chất cô rất mỏng manh dễ vỡ, rất dễ bị tổn thương.

Dù sao Vạn Luân Thành anh cũng nằm gai nếm mật bấy lâu nay rồi, chờ ngày phá hoại được tình cảm của cháu trai mình với cháu dâu “cũ” cũng thật là một quá trình gian nan. Bây giờ lại tiếp tục chờ đợi Doãn Doanh có thêm thời gian tiếp nhận sự hiện diện của anh trong cuộc sống của cô… Chút kiên nhẫn này, Vạn Luân Thành nghĩ anh vẫn có thể làm được.

Tuy là không thể đường đường chính chính bên nhau, nhưng ít ra giả làm người yêu cũng không tệ, lấy cớ là chọc tức Chung Sở Hòa, thế nhưng thật chất là muốn Doãn Doanh cảm thấy quen thuộc với cảm giác khi ở bên anh giống như người yêu.

Vạn Luân Thành dày công thao túng tâm lý người khác như thế, đương nhiên cũng trần ai vô cùng.

Mà không sao, nếu như có thể đổi lại được kết quả tốt đẹp, vậy thì Vạn Luân Thành cảm thấy rất xứng đáng.

Vì sao Doãn Doanh có thể rơi vào lưới tình của nhiều người, nhưng với anh thì lại không chứ? Vạn Luân Thành cảm thấy rất không cam lòng.

Doãn Doanh, em cứ đợi mà xem, cho dù tương lai có xuất hiện bao nhiêu Cố Nghị, bao nhiêu Chung Sở Hòa đi chăng nữa. Thì em cũng không thể thoát khỏi tầm ngắm của tôi được.

Vạn Luân Thành sẵn sàng dùng bao nhiêu năm đơn độc ra để đánh đổi, trừ phi người đó thực sự đối tốt với em, bằng không em chỉ có thể trở về với vòng tay của tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.