Doãn Doanh thật sự cạn lời không thể nói lại Vạn Luân Thành, anh ta mặt dày cỡ đó ai mà nói lại cho được chứ!
Cô không muốn để ý tới anh nữa, hai tay mảnh khảnh đỡ lấy trước ngực anh cũng bắt đầu hơi dùng sức đẩy người kia ra.
Nhưng Vạn Luân Thành vẫn áp sát cô vào tường không có ý định rời đi, vóc dáng người đàn ông nọ cao lớn vạm vỡ, hoàn toàn đối xứng với một thân mảnh mai mềm yếu của cô gái kia.
Doãn Doanh khó chịu nhíu lại mày liễu, còn muốn chất vấn anh vì sao cứ đứng mãi như pho tượng không chịu di chuyển, thì lúc này mới phát hiện anh đang nghiêm túc nhìn cô.
Sự nghiêm túc này của anh khiến Doãn Doanh có chút hoảng sợ, trong khoảnh khắc cô cũng bất giác tiết lộ ra tâm tư của mình.
Nhìn gương mặt lo sợ của cô lúc này, Vạn Luân Thành chậm rãi nói:
“Doãn Doanh, hay là chúng ta bỏ qua chuyện cũ đi được không?”
Vạn Luân Thành nói rồi lại sấn tới chỗ cô, gần trong gang tấc, người đàn ông nọ cúi đầu liền có thể nhìn thấy được đôi mắt sáng trong long lanh ánh sao đó của cô.
Doãn Doanh ngơ ngác không hiểu Vạn Luân Thành đang nói cái gì, chỉ trong vài phút lơ đễnh, cô lại để cho người đàn ông kia chiếm thế thượng phong.
Vạn Luân Thành kề sát gương mặt mình vào cần cổ của Doãn Doanh, anh hít sâu một hơi, nhanh chóng đem trọn khí tức của cô gái nọ toàn bộ gói gọn trong lồng ngực.
“Anh…!” Doãn Doanh ngượng ngùng nghiêng đầu mà tránh né. Càng để lộ ra chiếc cổ trắng muốt mềm mại kia.
Vạn Luân Thành nhìn chằm chằm như muốn khoét một lỗ lớn lên da thịt của cô, anh thầm nghĩ, thật muốn cắn người mà!
Bất quá, anh không làm thế, chỉ là đưa tay dịu dàng xoa nắn gương mặt đã đỏ bừng lên của cô.
Liên tục bị kích thích như vậy khiến Doãn Doanh khó mà chống lại được cám dỗ, cô cố gắng hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh. Đợi đến khi cô quyết tâm muốn dứt khoát với anh ta, người đàn ông này lại nói với cô.
“Chúng ta làm lại từ đầu đi.”
“Được không… cún con?”
Doãn Doanh: “...”
Đầu mày của cô gái nọ bất giác nhíu lại sau câu nói không rõ đầu đuôi kia.
Làm lại từ đầu ư?
Có ý tứ gì đây?
Chẳng rõ là Vạn Luân Thành đang nghĩ gì nữa, Doãn Doanh không thể hiểu nổi nhìn thẳng vào mắt anh, muốn nhìn xem thử người đàn ông này rốt cuộc nói ra câu đó là mang ý nghĩa gì.
Bọn họ còn có cái gọi là từ đầu đó sao?
Nghe thật giống như một đôi tình nhân sau nhiều năm giận dỗi hờn vì một chuyện nào đó, sau cùng muốn gác lại mọi thứ không quan tâm nữa, gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa.
Doãn Doanh hoài nghi.
Bọn họ nào có cái gọi là lưỡng tình tương duyệt, sao có thể làm lại từ đầu giống như những người khác?
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô lại chợt nhận ra: À… Phải rồi, chẳng phải ban đầu bọn họ gắn bó với nhau vì mối quan hệ tình tiền đó sao?
Cái Vạn Luân Thành muốn, hình như là mối quan hệ tình tiền đó…
Muốn bọn họ giống như trước kia, muốn cô trở lại làm một tiểu tình nhân ngoan ngoãn bên cạnh anh ta, lúc anh ta muốn sẽ đến tìm cô để thỏa mãn dục vọng, bọn họ bên nhau như hình với bóng, gắn kết thân thiết thế nhưng lại chẳng thể để tình yêu xen ngang vào.
Sẽ giống như một món trang sức mang bên người của các ông chủ lớn vậy, có thể tùy thời tháo bỏ bất cứ lúc nào.
Nhưng Doãn Doanh không hề muốn mối quan hệ này.
Cô của bây giờ không cần tiền như khi đó nữa, không còn nghèo khổ tới mức làm đủ mọi cách để có thể kiếm tiền. Lúc trước Doãn Doanh bán mạng bán sức ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng bán đứt là bởi vì gia đình thiếu nợ, cô còn nhỏ tuổi như vậy không thể trong một đêm tìm ra được số tiền lớn bằng cả một gia tài đời người như thế!
Tuy nhiên từ khi mẹ cô mất, cô đã cùng người bố ham mê cờ bạc kia cắt đứt quan hệ rồi.
Cô không còn vướng bận điều gì, bây giờ Doãn Doanh một thân một mình, cho dù có thế nào cũng không thảm tới mức phải cầu cạnh một người đàn ông tìm đường tiến thân nữa.
Doãn Doanh không muốn cô lại một lần nữa xem rẻ tình cảm của mình, bên cạnh Vạn Luân Thành vì những đồng tiền đó.
Cô có tôn nghiêm của cô, cũng có một mối tình thầm lặng giấu kín đến tận bây giờ không dám để cho ai biết.
Thời gian đúng là có thể làm vơi đi đoạn tình cảm mãnh liệt của khi xưa, thế nhưng nó vẫn mãi mãi còn đó, vĩnh viễn không mất đi được. Cho dù có trải qua những gì, Doãn Doanh sẽ không bao giờ quên mình đã từng một thời yêu say đắm người đàn ông kia như thế nào.
Thế nên, Vạn Luân Thành muốn cô quay trở về như khi xưa, bên cạnh anh như tình nhân…
Vậy thì không được.
Doãn Doanh sau khi thông suốt thì lại ngẩng mặt nhìn về phía Vạn Luân Thành. Cô thấp giọng nói một hơi đầy nghiêm túc.
“Vạn Luân Thành… anh có thể đừng xem tôi là gái quán bar nữa có được không?”
“…”
Vạn Luân Thành chẳng hiểu Doãn Doanh đang nghĩ cái gì mà lại nói ra những lời này nữa, anh muốn cất tiếng đáp lời nhưng Doãn Doanh lại ngăn anh.
“Tôi không còn là Doãn Doanh cũng khi ấy nữa, không còn là một cô nhóc 19 tuổi làm tiếp thị quán bar cần tiền tới mức bò lên giường của đàn ông.”
“…”
Doãn Doanh hạ mi nói nhỏ, trong thanh âm còn nghe ra được sự thống khổ. Có lẽ nhắc tới quá khứ không tốt đẹp, cô gái nọ chịu tổn thương không ít.
Vạn Luân Thành vốn còn muốn giải thích mấy câu, tuy nhiên khi nhìn khuôn mặt cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của cô, anh lại im lặng không lên tiếng nữa.
Thì ra Doãn Doanh vẫn luôn cho là mối quan hệ giữa anh và cô chỉ có thể dừng lại ở mức tình nhân và kim chủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]