Cái ôm an ủi?
Vạn Luân Thành lừa gạt con nít đó sao?
Doãn Doanh trừng mắt nhìn anh ta, tỏ ý chống cự, thế nhưng đôi mắt nai tơ to tròn ẩm ướt hơi nước của cô lúc này chẳng hề có chút giá trị uy hiếp nào, ngược lại càng khiến cõi lòng Vạn Luân Thành dâng tràn dã ý muốn trêu ghẹo hơn.
Bàn tay anh áp tới xoa nắn eo bụng của cô, miết lấy đường cong mãn nhãn. Khóe môi yêu nghiệt của người đàn ông đó khẽ câu lên hình vòng cung, anh ta ngả ngớn cười.
“Tôi có lòng như vậy, sao em cứ hay nghĩ xấu về tôi?”
“Vạn gia… buông tôi ra!”
Doãn Doanh cảm thấy ở cạnh Vạn Luân Thành đúng là không có chuyện gì tốt. Chẳng hiểu lúc nãy cô rốt cuộc đã bị cái gì nữa, lú lẫn xem kẻ địch là người thân, còn nhảy vào lòng anh ta khóc lóc cầu mong an ủi.
Bây giờ thì hay rồi, để Vạn Luân Thành có cái cớ trêu ghẹo cô.
“Tôi không nghĩ xấu về anh, là tự anh xấu trước,bản tính anh rất xấu!”
Được dịp nên Doãn Doanh cứ liên tục mắng người, Vạn Luân Thành không những không giận càng cười to vui vẻ.
Vạn Luân Thành liên tục trêu chọc rồi lại sờ nắn cơ thể của Doãn Doanh miết, bàn tay anh luồn ra sau lưng áo cô, dẫu biết ở nhà Doãn Doanh chẳng mặc áo ngực, khi nãy ôm nhau đều cạ vào người anh hết rồi, nhưng Vạn Luân Thành vẫn không hề bỏ thói chọc ghẹo.
“Cún con không mặc áo trong sao?”
“Này… Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-trong-tam-ngam-ai-tinh/3479596/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.