Nắng sớm len lỏi qua rèm cửa chui vào phòng. Một ngày mới lại bắt đầu- một ngày dự là sẽ không yên ả.
Linh Nhi nằm co quắp trên chiếc giường lớn giữa phòng, đôi mắt gấu trúc sưng húp do khóc nhiều, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết. Chỗ trống bên cạnh vẫn còn vương hơi ấm của một người.
-Dậy rồi à? Anh nấu bữa sáng rồi. Mau đi rửa mặt rồi ra ăn nhé!
Quốc Minh nhìn nó gượng cười, cố coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không khí vắng lặng đã nói lên tất cả.
———
Tối hôm trước.
-Tên khốn! Bỏ tôi ra.....Thả ra...
-Sao? Thích chơi trò lạt mềm buộc chặt? Cô thật biết cách quyến rũ đàn ông.
Linh Nhi vận hết sức bình sinh giãy giụa, cào cấu Thiên Duy, cố tránh khỏi những nụ hôn gớm giếc từ hắn. Nó vô cùng hoảng loạn bởi đôi tay kia cứ kẹp chặt lấy mình như gọng kìm, dán sát hai người với nhau. Trần Thiên Duy, hắn điên rồi!
CHÁT...
Một cái tát thật kêu giáng mạnh xuống bản mặt đẹp đẽ của hắn. Nó gào lên bằng giọng khản đặc:
-Đồ đê tiện! Nếu biết anh là loại người này, ngày đó tôi thà chết chứ không cần anh cứu. Thật ghê tởm khi phải sống cùng anh.
Lần đầu tiên trong đời Thiên Duy có cảm giác ngỡ ngàng. Khi hắn nhìn sâu vào đôi mắt kia- đôi mắt luôn ấm áp tựa ánh lửa đêm đông, sự bình yên, niềm lạc quan dường như chưa từng xuất hiện. Tất cả những gì còn lại chỉ là từng cơn sóng cuộn trào như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-nhuom-mau/2719414/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.