Ánh hoàng hôn màu đỏ rải đều khắp thành phố. Trời sắp tối nên không khí có phần mát mẻ hơn. Linh Nhi ném từng bước chân trên con đường đông đúc, thư thái ngắm nhìn những con phố giăng đèn rực rỡ. Cảnh vật rộn ràng là thế mà sao thật thê lương?
Mọi người đi đã được ba ngày. Chiều nào nó cũng lang thang ngoài đường đến tối mịt. Thà chịu khó hít bụi một tí còn hơn về nhà đối diện với bốn bức tường lạnh ngắt. Quản gia Vũ và giúp việc mặt mũi lúc nào cũng ra vẻ nghiêm trọng đến phát ngán. Nó đành ra vườn tâm sự với con Bốp.
Đừng hỏi vì sao nó chỉ có một mình. Con Linh Ngọc chết trôi đã vứt bỏ bạn bè, cắp mông chạy mất hồi sáng rồi. Nghe đâu đạt thành tích cao nên được ba mẹ thưởng một chuyến du lịch đến Đà Lạt. Mong rằng con bé sẽ gặp được một anh chàng đẹp trai nào đó đã tự tử ở hồ Than Thở.
-Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.- Quốc Minh từ phía sau hồ hởi túm lấy tay nó
-Anh làm gì ở đây?
-Có biết mấy ngày qua anh tìm em cực khổ thế nào không? Lên xe thôi.
Thật may! Quốc Minh giống như thiên thần từ trên trời rơi xuống cứu rỗi cuộc đời buồn chán của nó.
———
-Ối! Cái này đẹp ghê... Cái kia dễ thương quá...
Linh Nhi nhảy cẫng lên, kéo Quốc Minh đi hết chỗ này đến chỗ nọ, cái gì cũng muốn mua. Bước ra khỏi siêu thị, hai tay nó đầy ắp túi lớn túi bé.
-Em mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-gai-nhuom-mau/2719412/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.