Tốt lắm, lần này cô ta sẽ khiến cho Lạc Hà thảm hơn. Cùng lúc đó.
Trong một biệt thự khác trong khu này.
Lạc Hồ ngái ngủ bước xuống cầu thang và cau mày khi nhìn thấy người thanh niên đang ngồi trên ghế sô pha.
Nhìn thấy Lạc Hồ đã đi xuống lầu, Lâm Thanh vội vàng đứng dậy, cười nói: “Tôi không còn cách nào khác ngoài việc làm phiền anh Lạc đây, vì vậy tôi hơi mạo muội đến đây. Nếu sự đột ngột của tôi làm mắt lòng anh, xin anh bỏ qua.”
Lạc Hồ không nói nhiều, chỉ bốn chữ: “Tìm tôi có chuyện?” Lâm Thanh từ trong tập hồ sơ lấy ra một ít ảnh đã chụp, đặt ở trên bàn cà phê, nói: “Anh Lạc trước tiên xem những cái này, sau khi đọc xong tôi sẽ giải thích cho anh.”
Lạc Hồ đi tới, bình tĩnh nhìn vào bức ảnh trên màn hình, tùy ý nhìn qua một lượt, anh ta cau mày lại.
Trong ảnh là một cậu bé chừng sáu bảy tuổi, rất khôi ngô và đẹp trai.
Tất nhiên, những thứ này không phải là quan trọng nhất, quan trọng là cậu bé trông rất giống anh ta, giống như lông mày, giống như tạc từ trong khuôn.
Đây là…con trai của anh ta?
Kí ức của 6 năm trước đã biến mắt, anh ta không biết mình đã trải qua những gì hay mình đã gặp phải điều gì.
Ngoài Lạc Hà, trong cuộc đời của anh ta còn có sự tồn tại của người khác nữa hay sao.
“Anh Lâm tiếp theo đây định nói là con của tôi đúng không.”
Lâm Thanh sửng sốt một chút, anh ta là không ngờ Lạc Hồ lại thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067507/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.