Ngày hôm sau. Dương Tâm bị tiếng chuông đánh thức.
Cô đỡ lưng bị mỏi ngồi dậy, dựa vào thành giường với dáng vẻ mệt mỏi, lần mò tìm điện thoại.
Sau khi cuộc gọi được kết nói thành công, người bên kia nói vài lời với cô, sau đó cô tỉnh ngủ luôn.
“Bé Dương xảy ra chuyện rồi?”
“Vâng, đã xảy ra chuyện rồi. Khi Nhị trưởng lão đưa cậu bé đi, còn muốn dùng cậu bé ép buộc em trở về tộc. Cô giáo, xin hãy giúp em, liên hệ với Nhị trưởng lão, cho em vài ngày thôi, đợi em xử lý xong chuyện ở bên đây thì sẽ ngoan ngoãn trở về cùng bọn họ, chị nói bọn họ đừng làm hại bé Dương.” Dương Tâm tay nắm chặt điện thoại, cau mày hỏi: “Chuyện ở đây cô định giải quyết như thế nào? Huyền Cần, đừng hấp tấp hay nóng vội, dù trời có sập xuống còn có tôi đỡ giúp cô.”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười nhạt, có chút chua xót, có chút u sầu: “Cô giáo, em với anh ta có lẽ không có duyên phận gì rồi, anh ta cũng không có thể giấu em mãi được. Em nghĩ kĩ rồi, thế giới mà mình chén không vào được mà cứ cố chen vào, thì sau cùng vừa làm bản thân mắt thể diện, lại còn gây khó dễ cho người khác.”
“Rồi sao? Cô định từ bở?”
“Đúng vậy, em định từ bỏ. Hải Thành có chuyện phải giải quyết. Cô nói với Nhị trưởng lão, xin cho em thời gian là ba ngày. Ba ngày sau em sẽ trở về nhà.”
Dương Tâm nhăn mắt.
Cô bé này quá bình tĩnh, có chút bình tĩnh đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067506/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.