Theo lý thì cái tát này Lạc Hồ hoàn toàn có thể tránh được, với tốc độ và kỹ năng của mình, không ai trên thế giới này có thể đối mặt với anh ta. Nhưng anh ta dường như choáng váng, anh ta chỉ nhìn lòng bàn tay của cô ta càng ngày càng gần, cuối cùng đáp xuống mặt mình.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen xông vào, trên tay mỗi người đều cầm súng, chĩa súng vào Lâm Thanh và Hải Vy.
Lâm Thanh ánh mắt có chút rùng mình, trong lòng đột nhiên trở nên cảnh giác.
Không quan tâm đến anh ta, Hải Vy nắm lấy cỗ áo Lạc Hồ, nói to lên: “Đây là lời giải thích của anh dành cho em sao? Bởi vì anh, em mang thai khi chưa kết hôn. Bởi vì anh, em đã quay lưng lại với gia đình. Bởi vì anh, em đã từ bỏ quyền lực, địa vị, bởi vì anh suýt chút nữa em làm cho cha em tức giận mà chết, bởi vì anh, tôi làm cho gia tộc mình náo loạn vô cùng, bởi vì anh, con của em bị nói là con hoang. Cuối cùng thứ đổi lại là vài lời nói thiếu cảm tình của anh, Lạc Hồ, em thật mù quáng để rồi bỏ tất cả mọi thứ chỉ vì anh.” Nói mãi nói mãi, cô ta bắt đầu hét lên và khóc, hai chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đắt.
Lạc Hồ vẫn dựa vào ghế sô pha, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới chân mình, tâm trạng không hề thay đổi, giống như lời nói của cô ta không liên quan gì đến mình.
Trên thực tế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067508/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.