Lục Địch ngồi bên sân vận động, miệng ngậm một cọng cỏ, đôi mắt mơ màng không có bất cứ tiêu điểm nào. Tầm mắt cậu xuyên qua vô số người, song không rơi vào một khoảng có thực. Lâm Trạch thường nói cậu là một người không tim không phổi, lời này thực ra cũng không sai, quả đúng là vậy. Cậu không có thứ gì mà mình quan tâm, cũng chẳng có người nào mà mình bận lòng.
Cậu và Lâm Trạch quen biết nhau từ hồi tiểu học, còn từng đánh nhau một lần. Nguyên nhân thì bây giờ nhớ lại cũng không khỏi bật cười thành tiếng.
Lúc đi ngang qua, cậu đụng phải làm sách của Lâm Trạch rơi xuống đất. Lâm Trạch bảo cậu nhặt lên, cậu cứ không nhặt. Sau đó hai cậu nhóc điển trai liền lao vào nhau.
Cậu gầm lên: “Không phải chỉ là một quyển sách rách nát thôi sao? Tao cũng đi học, tao cũng có, đền mày là được.”
Lâm Trạch lại khá xem thường, “Mày đến đi học, nhưng tao đến để thi Thanh Hoa, Bắc Đại đấy.”
Nhìn người đó kìa, có tiền đồ biết mấy, mới học lớp một tiểu học đã nhìn xa trông rộng, tính vào Thanh Hoa, Bắc Đại. Còn Lục Địch tự cho rằng cả đời này mình chẳng có tài cán gì rồi.
Cậu có thể vào thẳng khối cấp ba của trường Trung học Thâm Hạ còn phải nhờ vào sự giúp đỡ hào phóng của Lâm Trạch trong phòng thi. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời. Người ta nói bầu trời màu xanh lam, sao cậu chỉ trông thấy từng mảng mây trắng to đùng chứ, bầu trời này rõ ràng màu trắng mà, đơn điệu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-no-muon/4074555/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.