Lục Địch dần dần cố ý cách xa Vân Thường. Thực ra chuyện này rất dễ. Ở trường hai người vốn chẳng qua lại quá nhiều, mà cậu bận rộn ở quán bar, ban ngày thì bận ngủ. Chỉ cần cậu không chủ động tìm cô, chút ít quan hệ vi diệu giữa họ đương nhiên sẽ càng ít.
Thi thoảng Lâm Trạch cũng hẹn cậu đi chơi bóng rổ, cậu không từ chối. Tương tự, về Vân Thường, cậu cũng sẽ không mở miệng hỏi.
Mấy tháng như thế cơ hồ cũng coi như gió yên sóng lặng.
Nhưng đúng vào lúc cậu tưởng rằng thật sự đã yên bình trở lại thì Vân Thường đến quán bar tìm cậu.
Khi ấy, cậu đang nhận được rất nhiều ánh mắt sùng bái hoặc hâm mộ, chỉ là ánh mắt cậu vẫn lạnh như trước. Ánh mắt cậu quét qua mọi người, rồi dừng lại trên người cô một cách rất tự nhiên. Tiếp theo đó, cậu hát, liền có chút bồn chồn không yên.
Sau một ca khúc, cậu bèn nhảy xuống từ trên sân khấu, động tác trôi chảy ấy hoàn thành trong một hơi.
“Sao cậu đến đây?” Cậu cố gắng tự duy trì vẻ trấn tĩnh.
“Lâu lắm không gặp cậu rồi, nhớ ghê cơ.” Cô cười hì hì, lộ ra hai núm đồng tiền nông.
Cậu khẽ thở dài. “Bây giờ tớ bận lắm, không có thời gian tiếp cậu đâu.”
Cô gật đầu, khuôn mặt thoáng vẻ thất vọng.
Cậu không đành lòng nhìn cô. “Tớ làm việc tiếp đây.”
Cô vốn muốn gọi cậu lại, nhưng đột nhiên phát hiện cô không có tư cách này, vì thế hơi hậm hực.
Cậu không để ý tới cô nữa, lên thẳng sân khấu, chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-no-muon/4074556/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.