Thẩm Thanh Thu chẳng buồn để ý nói: “Không tới mức ngã được đâu.”
Lạc Băng Hà đứng sau y, ôn nhu giúp y vén một lọn tóc rủ xuống ra sau tai, hết sức chuyên chú nhìn gương mặt của y.
Lạc Băng Hà thì thào: “Sư tôn, người thực sự rất đẹp.”
Thẩm Thanh Thu sặc một ngụm rượu. Lạc Băng Hà nói tiếp: “Đệ tử từ rất lâu trước kia, đã cảm thấy như vậy rồi. Khi xưa không bao giờ dám nói ra, sợ sư tôn bảo đệ tử tùy tiện, không biết lớn nhỏ, sợ sư tôn cảm thấy ta si tâm vọng tưởng. Chỉ có bây giờ, mới dám nói với sư tôn.”
Khụ, cái này, hoàn toàn có thể nghĩ chút cũng không sao mà. Chuyện này cũng chỉ giống bất cứ ai khi còn là thiếu niên đều mơ tưởng tới một cô giáo xinh đẹp ôn nhu thôi, hoàn toàn không cần cảm thấy tội lỗi.
Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: “Ngươi cũng rất đẹp.”
Quá đẹp.
Lạc Băng Hà chính tay cha đẻ đóng dấu đẹp trai nhất quyển sách cho đó!
Lạc Băng Hà nắm lấy tay y, mười ngón đan xen siết chặt, cực kỳ nghiêm túc nói: “Không bằng sư tôn.”
Ánh mắt Lạc Băng Hà, không mang chút dối trá, chân thành lại si mê. Mặt Thẩm Thanh Thu hơi nóng lên, cũng không biết nóng do rượu hay do những lời này, chột dạ ho khan nói: “… Nói bậy.”
Thẩm Thanh Thu người này, là người chơi lâu năm dâng cả tro cốt cho hệ thống, tung hoành nhiều năm trong Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ, một đường lấp từng chiếc hố mà mặt không đỏ tim không đập, không ngờ giờ khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605061/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.