Hai người lăn lộn trên đất, chạm vào bàn kê bên cửa sổ, bầu rượu lăn xuống, rượu chưa uống hết đổ ra, lập tức đổ xuống hai người, nhất thời ánh trăng lay động, hương rượu bốn phía.
Có mấy giọt rượu nhỏ vào mắt, Thẩm Thanh Thu không thoải mái nghiêng đầu, bị Lạc Băng Hà dùng sức giữ cằm lại, môi ướt át triền miên không dứt, lại đưa một tay, thay vạt áo lau mắt hộ y.
Giữa hai chân Thẩm Thanh Thu, không biết bị Lạc Băng Hà chen một chân vào từ khi nào. Thẩm Thanh Thu mơ hồ cảm nhận được, có một thứ vừa cứng vừa nóng đâm vào giữa hai chân y, hình như có chút không thích hợp.
Không, là toàn bộ tình huống đều có chỗ không thích hợp.
Trời má, cái đệch là trụ trời!!
Lạc Băng Hà lúc này mới hơn mười tuổi, sao cái thứ chết tiệt kia lại giống như năm đó thế!!
Thẩm Thanh Thu lòng bi phẫn.
Chênh lệch giữa người với người, đúng là lúc nào cũng thể hiện được, thể hiện ở bất cứ đâu.
Tuy rằng đầu óc sau khi say mơ màng, Thẩm Thanh Thu vẫn cảm thấy thẹn mà giật mình, cố gắng chống người dậy, dùng đầu gối chống lên bụng Lạc Băng Hà: “… Chờ một chút. Lạc Băng Hà, ngươi, chờ một chút.”
Bảo hắn chờ chút, Lạc Băng Hà quả thực nghe lời “Chờ một chút”. Tay chống bên người y, cúi đầu nhìn y, liếc mắt đưa tình.
Thẩm Thanh Thu lúc này còn lâng lâng, nói chuyện hay suy nghĩ đều không được nhanh nhẹn, sau khi bảo ngừng, mắt to trừng mắt nhỏ với Lạc Băng Hà, nhất thời thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605062/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.