Đêm dài, vườn hoa Tiềm Long im lặng lạ thường.
Bên trong vườn, binh lính ngồi quanh.
Sở Thiên bưng chén trà nhưng không uống, nhìn Phàm Gian.
Lát sau, Phàm Gian ngẩng lên nói:
- Giết! Phải giết! Soái quân có ngày hôm nay đâu có dễ dàng gì.
Sở Thiên thở dài, vẫn nhìn mọi người, nói:
- Ý kiến của mọi người cũng như vậy sao?
Bọn Nhiếp Vô Danh đều gật đầu. Họ biết quyết định như vậy là quá khó khăn với Sở Thiên nhưng chuyện này rõ ràng là từ Lâm Ngọc Thanh mà ra, tuy không muốn giết nhưng ông ta là nhân chứng quan trọng, không thể coi thường được.
Sở Thiên uống xong chén trà, đứng lên bình tĩnh nói:
- Vậy quyết định như thế đi, cậu hãy thông báo cho anh em, đi, phải tìm cho ra chỗ giấu Chu Triệu Sâm. Sau đó Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm phụ trách việc giết gã!
Tất cả đều gật đầu.
Sở Thiên đi đến gần cửa, quay lại dặn dò:
- Nhớ là làm gì cũng cần phải cẩn thận. Lâm Ngọc Thanh có uy tín, chắc chắn ông ta có cái hơn người. Chắc chắn bên Chu Triệu Sâm có rất nhiều người canh gác. Vô Danh và Cô Kiếm phải vô cùng cẩn thận.
Phàm Gian cũng cung kính hỏi:
- Thiếu soái, các anh em đã phát hiện ra tung tích bọn Kiều Ngũ. Hiện đang trốn ở Quế Viên Tân Quán. Có nên xử lý bọn chúng không ạ?
Kiều Ngũ từng muốn tiêu diệt quân đội của ta, tuyệt đối không thể giữ lại. Thế nhưng đột nhiên Sở Thiên lại nhớ đến đại sư Không Vô chân trần, lại nhẹ nhàng nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540830/chuong-370.html