Sở Thiên không biết Chủ Đao Y Sinh đi từ lúc nào, chỉ biết đến bữa trưa lên lầu tìm thì đã không thấy nữa rồi, đồng thời hũ Trúc Diệp Thanh trên bàn cũng đã được mang đi. Sở Thiên bật cười, người này luôn xuất quỷ nhập thần. Hy vọng anh ta sớm rửa tay gác kiếm, trở lại làm bác sĩ chăm sóc cho người bệnh.
Vì không muốn ảnh hưởng đến Thiên Dưỡng Sinh nghỉ ngơi, Sở Thiên dứt khoát chuyển nồi lẩu lên gác mái của căn biệt thự, gọi Khả Nhi và mọi người lên. Gió thổi lạnh thấu xương, nồi lẩu dê bốc khói nghi ngút. Nhìn bốn cô gái xinh tươi như hoa, Sở Thiên quên hết cả phiền não.
Tô Dung Dung cởi mở nhanh chóng chiếm được cảm tình của Khả Nhi và Phương Tình, ba người vui vẻ nói chuyện với quên cả sự tồn tại của Sở Thiên và chị Mỵ.
Chị Mỵ nhìn các cô gái vui vẻ, bật cười trêu chọc Sở Thiên:
- Em à! Khả Nhi và hai cô kia có tình cảm tốt như vậy, tình cảm với em chắc cũng sẽ nhạt dần. Em có cách nào ngăn được tình cảm của họ không?
Sở Thiên rót chén rượu, nét mặt hạnh phúc nói:
- Được yên tĩnh tốt hơn là bị làm phiền. Em cũng phải có phúc thì mới được các cô gái ưu ái như vậy. Các cô nương, có cần phục vụ gì không?
-
Thịt dê đã chín. Sở Thiên múc nửa muôi bỏ vào bát chị Mỵ rồi lại cho thêm vào nồi. Thịt dê mềm quyện với gia vị khiến Sở Thiên ăn không ngừng nghỉ.
Chị Mỵ nhìn Sở Thiên ăn, khẽ cười rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540829/chuong-369.html