“ Khụ khụ... thiếu gia! “
Xuân Tiến nằm dài ở ghế sau ráng gượng đầu dậy kêu Thu Phong.
“ Đã nói là bỏ từ thiếu gia đi... Ở đây không có thiếu gia của cậu! “
Giọng nói khó chịu không mấy thân thiện của Thu Phong vang lên bên tai Xuân Tiến.
Biết mình sai Xuân Tiến liền sửa lại cách xưng hô:
“ Anh Phong! Cám ơn anh lần này đã cứu em... nếu không... “
“ Không có ơn nghĩa gì ở đây cả... cậu là anh em đi theo tôi, chỉ cần tận tụy với tôi thì thằng Phong này hứa sẽ không để ai bị chết từ bây giờ cho đến sau này... “
Một lời hứa nặng nề đặt lên vai Thu Phong, đối với người khác có lẽ nghe đây là một câu hứa suông nhưng họ nào biết Thu Phong đặt nặng vấn đề này cực gì. Trên đường đời sau này của anh với năm mươi con người kia đi theo anh không biết ai sống ai chết.
Anh biết cái thế giới này cay nghiệt lắm nên anh mới làm vậy, tự đặt lời thề cho bản thân, ép bản thân phải thực hiện nó. Lời hứa này thốt ra không chỉ ép buộc bản thân anh càng trở nên mạnh hơn để bảo vệ tất cả mà còn khiến những người đi theo anh tận trung tận tụy một cách thành tâm nhất.
“ Thiếu... anh Phong, anh cả! Xin phép cho em gọi anh là anh cả...! “
Không biết lấy đâu ra sức lực Xuân Tiến bật cả người ngồi dậy cúi đầu về phía Thu Phong.
Ngồi phía trước Thu Phong không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-vuong/1883047/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.