Vẫn trong căn phòng tối tăm không có cửa sổ ấy.
Vẫn ba bốn thanh niên đập đánh một người đang bị trói một cách vô tội vạ.
Nhưng có một điều đáng nói ở đây là, dù bị đánh đến máu me vãi khắp sàn nhưng kẻ đó – Xuân Tiến vẫn nhìn những kẻ trước mắt mình bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống.
“ Mày nhìn cái gì? “
Kẻ nào đó nâng gương mặt toàn máu của Xuân Tiến lên mà nói. Ánh mắt của hắn như thể muốn bóp chết Xuân Tiến ngay lập tức.
“ Mày đừng để tao ra khỏi đây... tao phi “ – Xuân Tiến nhổ một bãi nước bọt trộn lẫn màu đỏ của máu xuống đất, song hắn lại nghiên đầu nói tiếp “ Giết tao ngay khi còn có thể đi, mấy thằng nhóc! “
Không biết lấy đâu ra khi Xuân Tiến nghĩ đến Thu Phong thiếu chủ của hắn thì hắn lại trở nên tự tin hơn bao giờ hết. Thiếu gia của hắn là một người không có gì là không thể làm, trước khi mất trí nhớ thì là thiên tài quân đội, sau khi mất trí nhớ lại trở thành một cao thủ không ai đánh lại.
Dường như đi cùng với một người luôn tạo ra khả năng không tưởng như Thu Phong, Xuân Tiến tuyệt đối tin tưởng thiếu gia của hắn sẽ đến cứu hắn. Chưa kể hắn mới ra ngoài Bắc theo thiếu gia chưa được bao lâu mà lại bỏ mạng thì điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Dù thiếu gia của hắn không cứu hắn thì nhất quyết hắn phải tự cứu lấy bản thân mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-vuong/1883046/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.