Ngay cạnh văn phòng của Đường Kính chính là phòng nghỉ. Là một phònglớn trong tòa nhà cao tầng, có đủ cả phòng ngủ, buồng vệ sinh, phòng bếp và quầy bar, ngoài diện tích hơi nhỏ ra thì cũng không khác mấy so vớiphòng sang trong khách sạn, vẫn có thể xem là một chỗ ở tốt.
Chủ nhân của căn phòng đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, dựa vào đầu giường, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Rất đau sao?”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, Thiệu Kì Hiên ngừng xuống tay. Ngườinày là bác sĩ tư nhân của Đường gia, là một người ôn hòa, dù xét trênphương diện nghề nghiệp hay xét về phẩm chất đạo đức, đều được cho làmột người đàn ông chất lượng tốt.
Đường Kính cắn môi dưới không nói chuyện, nhịn nửa ngày rốt cuộckhông nhịn được, cười khổ: “Thiệu Kì Hiên, anh cố ý đúng không? Anhkhông thể đổi thuốc khác cho tôi được à?” Thuốc này có tác dụng thậtmạnh, bôi lên miệng vết thương chả khác gì bị lửa thiêu, đau thấu tậntim.
“Thuốc đắng dã tật mà, thiếu gia Đường Kính ạ.”
Kì Hiên cười cười chế nhạo anh, nhìn xuống vết thương đáng sợ trên cánh tay Đường Kính, tiếp tục công việc đang dang dở.
“Sao anh không nhìn đi, thiếu chút nữa là mất mạng rồi đó, nếu nó mà sâu chút nữa thì có khác gì cắt cổ tay tự tử không?”
Đường Kính nở nụ cười.
“Trước đây ở Đường gia không phải tôi chưa bị bọn chúng đâm, lần này chúng không dùng súng cũng coi như khách khí với tôi rồi …”
Kì Hiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-sau-cua-tinh-yeu/2161512/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.