Ngày hôm sau, Tô Tiểu Miêu bị triệu vào văn phòng lãnh đạo, nhận được một nhiệm vụ vô cùng quỷ dị do lãnh đạo sai khiến.
Vị lãnh đạo này không phải sếp trực tiếp Đinh Duyên của cô, mà là sếp trực tiếp của sếp trực tiếp của Tô Tiểu Miêu, khoảng năm, sáu mươituổi, khuôn mặt tròn vành vạnh, nụ cười hòa ái, hiền lành, vừa thấy TôTiểu Miêu tiến vào, lãnh đạo lại càng tươi cười lễ phép hơn. Vội vàngđứng dậy, nghênh đón, bắt tay, hân hoan.
“Ai nha nha nha, phóng viên Tô à, mời ngài ngồi, mời ngài ngồi.”
Tô Tiểu Miêu bị câu ‘mời ngày ngồi’ của ông ta làm cứng người, mọingày cô toàn bị Đinh Đầu ức hiếp, đã quen lắm cái câu ‘ngồi cái gì màngồi? Cô đứng đấy cho tôi!’ của ông rồi.
Nhìn nhìn ông sếp Đinh Đầu đang đứng bên cạnh, khóe miệng Tô TiểuMiêu hơi run rẩy: có nhầm không đấy, sếp trực tiếp của mình còn đứng đờra kia, mà mình có thể ngồi sao? !
Sếp lớn trực tiếp chỉ vào ghế sofa, “Phóng viên Tô, ngồi đi.”
“Không không không…” Tô Tiểu Miêu cười đến chột dạ: “Tôi đứng là được rồi, đứng là được rồi…”
Đinh Đầu không nhìn nổi nữa, gầm nhẹ một câu: “Bảo cô ngồi thì cô cứ ngồi! Không nên nhiều lời vô nghĩa!”
Tô Tiểu Miêu lập tức phản xạ có điều kiện, đặt mông ngồi xuống.
Vẻ mặt bạn Tiểu Miêu đang cực kỳ căng thẳng, nhìn qua thật khônggiống đang ngồi trên ghế sofa, mà là đang ngồi trong hang hổ, chuẩn bịlàm bữa sáng cho lão hổ…
Trái tim của bạn Tiểu Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-sau-cua-tinh-yeu/2161508/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.