Vừa rồi tiếng độngtrong sân rất lớn, Ngư Vi lại ngồi gần cửa sổ thư phòng, nên âm thanhdưới lầu truyền vào tai rất rõ. Ngoài trời, bóng đêm dày đặc buôngxuống, lẫn trong tiếng chó sủa ‘gâu gâu’, là tiếng người hô to ‘Lão Tứvề’, đối với Ngư Vi, lời nói này tựa như tù nhân nghe được lệnh ân xá,khiến trái tim thấp thỏm treo lơ lửng trong lồng ngực.
Anh về.
Ngư Vi khẽ thở nhẹ một hơi, nghiêng mặt nhìn về cửa thư phòng, người đànông vóc dáng cao lớn đó vẫn mặc chiếc áo khoác đen rộng dài mà bốn nămnay cô thường trông thấy, sau lưng anh là hành lang tĩnh mịch chìm trong bóng tối, mà dáng hình anh được quầng sáng từ ngọn đèn vàng trong thưphòng soi tỏ, khuôn mặt nghiêng góc cạnh đầy nam tính mạnh mẽ, nét mặtnhư cười như không vạn năm không đổi.
Bộ Tiêu bước vào thư phòng, nháy mắt nhìn Ngư Vi một cái, ánh mắt hệt một lão hồ ly.
Ngư Vi đã quen thuộc với nụ cười xấu xa này của anh, nhưng vẫn không nhịnđược muốn nhìn ngắm nơi đầu mày, khóe môi, vừa chăm chú nhìn vừa nắmchặt lòng bàn tay lại, sau đó nghe thấy anh cất tiếng nói chuyện với ông cụ Bộ, giọng nói hoàn toàn không giống đứa con trai nói chuyện với chamình, cứ thản nhiên tùy ý, thêm chút muốn ăn đòn: “Ông già, tin thời sựcủa đài truyền hình phát sóng rồi, nhanh xuống lầu ăn cơm kìa.”
Có lẽ ông cụ Bộ đã quá quen với dáng vẻ cà lơ phất phơ của con trai mình,không thèm để ý tới hắn đang tính đi qua đẩy xe lăn, chỉ hầm hừ mắng:“Hừ, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/22403/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.