Không biết xe chạy trong bóng đêm bao lâu.
Khi đầu bị đụng vào cửa kính, Ngư Vi bất ngờ giật mình tỉnh dậy.
Bỗng nhiên bị thức giấc, Ngư Vi mở đôi mắt vẫn còn mơ màng ngủ, nhất thờikhông biết mình đang ở đâu, sau một lúc quan sát xung quanh, mới nhớmình đang ngồi trên xe Bộ Tiêu.
Lúc này, chiếc xe màu đen của anh đang dừng ở ngã tư đường, phía trước có hai chiếc xe đang đứng xếp hàng chờ đèn đỏ, anh vẫn đang ngồi bên trái cô, tay nắm vô lăng, nghe tiếngcô động đậy, đôi mắt ngậm cười ngắm nhìn cô: “Tỉnh rồi sao?”
Anhhỏi xong, thu tầm mắt lại hướng ra đèn giao thông trước mặt, lúc này Ngư Vi mới để ý không biết chiếc áo khoác đen anh vẫn mặc đã biến đi đâu,trên người anh chỉ còn lại chiếc áo trắng ngắn tay.
Ngư Vi cúi đầu xuống, quả nhiên cô đang đắp áo của anh…
Chiếc áo này thật sự rất cũ kỹ, kích cỡ cũng lớn, kiểu dáng đã lỗi thời,nhưng mỗi khi anh mặc lại mang đến hương vị hoài cổ chiếc áo khoác đendài thuở xưa.
Ngư Vi nhớ rất lâu trước đây có lần cô đã hỏi anh,‘Lẽ nào cứ mặc mãi một chiếc áo hết năm này sang năm khác như vậy?’ anhchỉ cười nói có người tặng, không bỏ được.
‘Người’ anh nói là ai? Với khuôn mặt này của anh rất khó để anh mở miệng nói ra, có lẽ đã chôn sâu đáp án kia thành ẩn số cả đời không lời giải đáp, nhưng có thểbiết, nhất định là một người vô cùng quan trọng với anh.
Tám phần là phụ nữ….
“Sắp tới rồi, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/22404/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.