Liễu Vân Đạo nói, người vào thành đều sẽ tập trung ở quán trọ trung tâm.
Lúc bọn họ đến quán trọ, một thiếu niên mười sáu mười bảy trông rất xinh đẹp và sạch sẽ đang ngồi ở bậc cửa của quán, trên tay cầm một gói bánh quế hoa [1], ăn từng miếng từng miếng, thỉnh thoảng còn liếm ngón tay dính kem đường.
Liễu Vân Đạo chỉ thiếu niên và giới thiệu với mọi người: "Đây là người trông coi quán trọ, tên Thương Dung."
Sở Hàn còn chưa kịp nói gì, nháy mắt Lạc Trường Ca đã đi tới trước mặt Thương Dung, duỗi tay cướp một khối bánh quế hoa của cậu ta, nhưng còn chưa kịp cho vào miệng đã bị nhóc Thương Dung tóm tay ấn lên tường.
Lạc Trường Ca gào to: "Ta chỉ ăn một miếng bánh quế hoa của nhóc thôi chứ có ăn nhóc đâu, nhóc đừng có kích động vậy chứ!"
Thương Dung móc bánh quế hoa đã biến dạng trong tay Lạc Trường Ca ra, thở phì phì hừ một tiếng, sau đó cho vào miệng mình, chờ đến khi nhai nuốt xong mới thả Lạc Trường Ca ra.
Lạc Trường Ca úi chà chà, vừa xoa vai vừa tố cáo Thương Dung: "Tiểu đệ đệ à, lần đầu gặp mặt mà đệ đã hung vậy rồi, không hợp đâu nhỉ?"
Liễu Vân Đạo yếu ớt giơ tay: "Cái đó, y không phải tiểu đệ đệ, y đã một trăm bảy mươi mấy tuổi rồi."
"Gì cơ?!" Lạc Trường Ca khiếp sợ nhìn cậu thiếu niên xương cốt chưa phát triển hết.
Sở Hàn vừa ngắt Úc Tử Khê xuống khỏi người mình vừa lạnh lùng nói: "Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-nhi-dung-lam-nung/3545863/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.