Liễu Vân Đạo nuốt nước miếng, "Đây... đây là xong rồi hả?"
Lạc Trường Ca đấm hắn ta một quyền: "Không thì sao? Chẳng lẽ giết sạch chúng ta mới được tính là xong à?"
Liễu Vân Đạo vuốt ngực, "Ý ta không phải là vậy."
"Có điều những xác chết này đã được xử lý sạch sẽ, không để lại chút vết máu nào." Úc Tử Khê khẽ kéo ống tay áo của Sở Hàn, "Sư tôn ơi, chúng ta về đi, ta mệt."
Liễu Vân Đạo rụt cổ ra sau, không thể tưởng tượng nổi nhìn Úc Tử Khê: "Mới vừa xem xong một màn kia, ngươi còn có lòng dạ đi ngủ à? Ngươi ngươi ngươi ngươi ngủ được hả?"
Lạc Trường Ca cũng che miệng ngáp một cái: "Ta cũng có hơi buồn ngủ."
Sở Hàn ừ một tiếng: "Về thôi."
Nên xảy ra đều đã xảy ra, ở đây trừ ngắm ánh trăng và hứng gió đêm ra thì chả còn tác dụng gì nữa.
Thấy ba người vô cùng bình tĩnh, Liễu Vân Đạo trố mắt: "Nội tâm các ngươi không có chút gợn sóng nào sao?"
Úc Tử Khê một tay kéo Sở Hàn, nghe thế thì quay đầu: "Gợn sóng?"
Liễu Vân Đạo gật gật đầu: "Đúng thế, thoáng chốc giết nhiều người như vậy, thủ đoạn lại tàn nhẫn như thế, hơn nữa..."
Hắn ta dừng một chút, ánh mắt lui tới dò xét ba người một chốc, mới yếu ớt nói: "Hơn nữa, nếu các ngươi ra tay ngay từ đầu là có thể cứu được họ rồi, dù có cứu không được cũng không đến mức nhìn họ chết hết, các ngươi cứ nhìn như vậy có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-nhi-dung-lam-nung/3545864/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.