Hành động này của Sở Hàn trực tiếp dọa Úc Tử Khê khiến mặt hắn trắng bệch. 
Hắn vứt gậy trúc trong tay xuống, mấy bước chạy vọt đến, ôm tay Sở Hàn vừa lay lay, vừa nức nở vội la lên: "Sư tôn người sao thế? Người đừng làm con sợ!" 
Sở Hàn ôm ngực bất đắc dĩ nói: "Đừng lay nữa." 
Sư phụ ngươi sắp bị ngươi lay cho hồn lìa khỏi xác rồi này... 
Úc Tử Khê vừa khóc là Sở Hàn hết cách. Y duỗi tay nhéo nhéo mặt Úc Tử Khê, dịu giọng nói: "Vi sư không sao, đừng lo." 
Lạc Trường Ca cau mày: "Vừa rồi ngươi như vậy, không giống không sao chút nào." 
Sở Hàn vỗ cánh tay Lạc Trường Ca: "Bớt tranh cãi thì sẽ không chết." 
Lạc Trường Ca xoa cánh tay phát đau: "Sức lực lớn vậy đúng là không sao thật." 
Sở Hàn liếc Lạc Trường Ca một cái, ngay lúc y thu tầm mắt lại, một bàn tay có khớp xương rõ ràng giơ đến trước ngực y, sau đó... Nhẹ nhàng xoa! 
Động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, lại cực kỳ cẩn thận. 
"Là chỗ này đau ạ?" Vẻ mặt Úc Tử Khê lo lắng, lông mày xinh đẹp nhíu lại. 
Sở Hàn ngẩn người, một cảm giác tê dại truyền đến từ ngực, như dòng điện, có hơi... phê. 
Xoa như vậy, đúng là làm khó người ta... 
Mặt Sở Hàn đột nhiên khô khốc, y dùng ngón tay gõ gõ tay Úc Tử Khê đang dán trên ngực mình, ho khan một tiếng: "Đừng, đừng xoa nữa, ta không sao." 
Lạc Trường Ca chậc một tiếng: "Chu đáo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-nhi-dung-lam-nung/3545848/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.