"Sư tôn ơi, sao người cứ nhìn con mãi thế ạ?" Úc Tử Khê chớp chớp mắt với Sở Hàn.
Lúc này Sở Hàn mới phát hiện từ nãy đến giờ y cứ nhìn chằm chằm bé biến thái, chợt y dùng tay che nửa gương mặt, nói thật nhanh: "Không có gì."
Lại đi về phía trước một đoạn, oán khí xung quanh ngày càng dày đặc, ngay cả tiếng gió cũng có chút thê lương.
Sở Hàn nắm cổ tay Úc Tử Khê, nhàn nhạt nói: "Theo sát ta."
Quận thủ thoáng nhìn bọn họ, sắc mặt rất kém.
Rẽ qua một con đường đất thì thấy xa xa có một cái hố to.
Hố đó là nơi phát hiện hài cốt, vì đề phòng oán khí khuếch tán nên xung quanh hố chôn một trăm cái cọc gỗ đào cao nửa người, trên thân cọc dán đầy phù màu vàng.
Nhưng hình như hiệu quả không được tốt lắm, bởi những cọc gỗ đào sát đất đã bị oán khí bào mòn và chuyển sang màu đen.
Lạc Trường Ca ôm cánh tay nói: "Tình hình không ổn rồi."
Sở Hàn sửa lời: "Là rất không ổn."
Quận thủ hoảng sợ nói: "Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
"Dưới chân có khác thường, lui ra ngoài." Sở Hàn lãnh đạm nói với quận thủ.
Quận thủ sửng sốt, không hiểu ý của Sở Hàn.
Khương Tuyệt sốt ruột nói: "Y bảo ông lui ra ngoài, bộ không thấy mặt đất đen hết rồi à!"
Giờ phút này, đất dưới chân bọn họ đã biến đen, đại biểu cho việc —— Oán khí đã lan tới đây rồi.
Trong những người tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-nhi-dung-lam-nung/3545849/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.