"Sư tôn y, y đối xử với con rất tốt." Úc Tử Khê thoáng nhìn Sở Hàn, ánh mắt vừa giao nhau là nhanh chóng cúi đầu, tai hiện lên hai vệt đỏ ửng khó phát hiện. 
Sở Hàn lạnh nhạt nhìn Khương Tuyệt: "Khương Tú Văn, ngươi nghe thấy chưa? Nếu ngươi chưa nghe rõ thì ta không ngại thuật lại lần nữa đâu." 
"Đã nói là đừng có gọi ta bằng cái tên này, ngươi muốn chết à!" Mặt Khương Tuyệt tối sầm, khinh thường nói: "Vả lại nghe được thì đã sao, có ngươi ở đây đương nhiên là hắn sẽ không dám nói thật rồi." 
"Lười tranh luận với ngươi." Hôm nay đến lượt Khương Tuyệt và Lục Quân Tiềm trông coi đại điện, không có chuyện gì liên quan đến Sở Hàn, y quay đầu nói: "Tử Khê, đi thôi." 
Úc Tử Khê khẽ đứng dậy, nhưng chân không có sức lực nên nhất thời lại ngồi về mặt đất. 
Sở Hàn hoảng sợ, vội đi đến cạnh hắn: "Sao thế?" 
Úc Tử Khê thấp giọng nói: "Chân đồ nhi có hơi tê." 
Sở Hàn: "......" 
Kết cục của việc ai gối tê chân ai, Sở Hàn vẫn giác ngộ được. 
Y vòng một tay qua nách Úc Tử Khê, một tay luồng qua dưới đầu gối của hắn, nhàn nhạt nói: "Ôm chặt ta." 
Úc Tử Khê kinh hoảng a một tiếng, muốn từ chối nhưng cả người đã bị Sở Hàn ôm vào lòng. 
Úc Tử Khê lúng túng: "Sư tôn, không, không cần đâu ạ, con chỉ cần nghỉ một lát là hết rồi." 
"Ôm chặt ta." Sở Hàn lặp lại lần nữa. 
Úc Tử Khê nhìn đôi mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-nhi-dung-lam-nung/3545847/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.